Bàn tay lớn của anh nắm kéo cô lại, hơi di chuyển một chút rồi nghiêm túc nói với cô: "Người khác thế nào anh mặc kệ, anh chỉ quản cái cục mủm mỉm này của anh thôi,"
"..." Cái gì? Mũm mỉm?
Cô vừa nghĩ tới anh dùng từ ngữ đều khiến cho cô suy nghĩ lung tung lại còn vô cùng rõ ràng như vậy thì trên mặt cô lại ngăn không được hơi nóng bốc lên.
"Em không có quan hệ gì với anh, chỉ vì chủ quyền ăn mặc, em cũng không thể cùng hạng đàn ông như anh có quan hệ gì." Cô tức giận đi tới bàn làm việc nhặt bộ quần áo đã bị xé rách lên chuẩn bị rời đi.
Lục Mặc Trầm không nhanh không chậm nhặt lên một cái quần chữ T lọt khe, xách tới trước mặt của cô: "Loại vật như này chỉ cho mặc một mình anh nhìn, em còn dám mặc loại đồ như này dưới váy thì thử một chút xem anh xử em thế nào!"
Vân Khanh xấu hổ, đỏ mặt kéo qua giấu vào trong cùng của cái bọc, mấp máy không biết nên nói anh cái gì.
Dứt khoát rời khỏi.
Đi hai bước lại nghĩ tới anh lúc chiều này, nhưng thật ra đối với cô cũng vô cùng vui sướng hơn có lẽ cũng vì cái kiểu quần này.
Ra vẻ đạo mạo đồ con rùa già miệng một đằng lòng một nẻo.
Rõ ràng là rất thích vậy mà còn không cho phép người ta mặc.
Cô cũng không phải cố ý, mặc váy cũng không thể mặc loại bình thường sẽ thấy ngấn ở trường hợp công công sẽ rất xấu hổ.
Hơn nữa... Cô nghĩ những thứ này làm gì chứ? Anh và cô thì có quan hệ gì chứ.
Một đường đi thẳng tới cửa, người đàn ông lịch thiệp mở cửa xe chiếc Bently: "Đi chung với nhau đi, Mười Ba Mười Bốn chờ em ăn cơm chiều đó."
Vân Khanh không nhịn được tức giận: "Ngài Lục, tôi và anh người chưa lấy người chưa gả lấy cái gì đi ăn cơm tối cùng nhau? Không ăn, tôi đi trước."
"Nói chuyện dễ quá ha." Lục Mặc Trầm nắm lấy tay cô: "Xế chiều nay vẫn còn chưa chịu xác định quan hệ nữa sao?"
Cô chớp chớp mắt sửng sốt, khi kịp phản ứng anh nói việc gì, đúng là kiểu người tinh trùng lên não mà, cô nhướng mày cười nhạt: "Tư duy của ngài Lục là kiểu gì vậy? Chạy tới bắt nạt cho bằng được lại thuận tiện xác nhận quan hệ hả? Anh coi việc nhốt hết lại bầy sư tử thì anh sẽ làm vua à? Mạnh mẽ bắt cố chấp xác định, thật ra tôi không có tí ý tứ nào có được không?"
Vẻ mặt của anh âm trầm hơn, vô cùng nguy hiểm: "Không đồng ý làm cái gì giữa em và ông đây hả?"
"Tình huống lúc ấy, tôi không nằm xuống hưởng thụ thì có lựa chọn nào khác không?"
Lục Mặc Trầm: "..."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất đắc dĩ và khoát đạt, thật đúng là muốn anh bóp chết mà: "Em chơi xấu đúng không?"
Trước kia không nguyện ý thì sẽ không phối hợp mà.
Bây giờ thì hay rồi, bị cường ngạnh không bằng nằm yên hưởng thụ, cô gái này vậy mà cũng nghĩ ra được như vậy!
Thật sự có thể khiến anh tức giận chết mà.
Vân Khanh còn bị anh làm tức chết nhiều hơn ấy, đã cưỡng ép rồi còn bắt xác định quan hệ là sao?
Logic kiểu gì đây?
Cô nhạt nhẽo nói: "Không biết ngài Lục muốn xác định quan hệ gì vậy?"
Anh híp mắt: "Chí ít, em là người phụ nữ của anh, ở cùng anh để anh hưởng dụng tiện thể chăm sóc bọn nhỏ."
"Ngài tìm bảo mẫu đi, có thể nhân hai điều kiện rồi không phải sao?" Anh đúng là trai thẳng thẳng tới trời mà!
"Cái miệng nhỏ này thiếu bị chặn đúng không?" Người nào đó lạnh lùng nói.
Vân Khanh mếu máo vòng qua người: "Việc này tôi không làm được, tôi thích tự do gặp lại sau.
"Đi trở về đi."
Người đàn ông tức giận không thôi lôi cô trở lại.
Mắt Vân Khanh liếc qua nhìn, không thể ồn ào với anh nữa, thở một hơi dài nói: "Đêm nay không được. Cuối tuần tôi phải đi chỗ ba tôi, tôi sẽ nói rõ với Mười Ba Mười Bốn."
"Cuối tuần phải trở về sao?" Lục Mặc Trầm cau mày.
"Quy củ." Giong điệu của cô mềm nhũn, sợ anh lại làm tới.