Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 359




Mặt trời bắt đầu lặn xuống, nhân viên trong phòng khám cũng lần lượt check thẻ giao ban.

Nhưng văn phòng nằm trong góc kia lại không hề có dấu hiệu mở cửa, kỳ lạ là bên trong cũng không có đèn.

Cũng may không có người đi quấy rầy, cái này còn phải nhờ bác sĩ Lý kịp thời trở về.

Bác sĩ Lý đã làm trâu làm ngựa cố gắng nịnh bợ Phó tổng Trương, sau khi nói vô số lời có ích thì tưởng mình có thể cầm đồ trở về rồi tan làm.

Nhưng bất chợt có mấy y tá trợ lý thể hiện muốn tìm anh ta ký tên!

Anh ta tức giận bị vây ở văn phòng tới mức không đi về được, thấy người thì giận dữ hỏi một câu: "Bác sĩ Vân ở đâu?"

"À, bác sĩ Vân vẫn còn đang xem bệnh."

"Có lẽ bác sĩ Vân phải ở bên trong với bệnh nhân có lẽ còn cãi nhau một trận ấy chứ."

"Dù sao tới giữa trưa cũng không có đi ra."

Cả đầu mờ mịt, thẳng tới lúc sáu giờ, cuối cùng bác sĩ Lý cũng làm xong dự định đi xem vị bác sĩ Vân bận rộn từ giữa trưa tới giờ đang giở trò quỷ gì.

Kết quả đi tới thì văn phòng của người ta đã tắt đèn.

"..." Trứng chim nó.

Bác sĩ Lý nhìn chằm chằm mấy giây vào cánh cửa đóng chặt kia, tức giận xoay người rời đi.

Trong văn phòng lại khí thế ngất trời dư vị còn chưa tan hoàn toàn, vì cửa bị đóng lại nên không khí trong phòng có hơi mập mờ không giống bình thường.

Làm một viện trưởng nhỏ ở phòng khám, Vân Khanh lại vượt qua cả buổi chiều bận rộn.

Toàn thân cô như ướt nước, gần như mất nước khi phải ra vào nhà vệ sinh hai lần, cuối cùng người đàn ông cũng chịu ôm cô tới trên ghế sô pha.

Cô buông lỏng mí mắt nhập nhèm, nhìn lại thì thấy những dấu vết kia trên ghế sô pha, bỗng dưng cô vùng vẫy không chịu ở.

Lục Mặc Trầm cười nhẹ, đã làm sai nên nhận mệnh lấy lòng cô, cứ nhận hết những cái đấm cái đá của cô: "Vậy em nói xem tôi nên đặt xem xuống chỗ nào? Đứng được không?"

Vân Khanh chỉ chỉ vào ghế làm việc.

Lục Mặc Trầm ôm cô đi qua, chỉ có một cái áo khoác trắng còn khá tốt, bao chặt cả người tuyết trắng của cô:

" Trước chịu một chút, tôi đã nói thư ký Trương mang quần áo tới đây, đang trên đường tới."

Vân Khanh liếc mắt nhìn những vụn quần áo bên cạnh ghế, một dòng lừa giận bất chợt nổi lên: "Lục Mặc Trầm, đời trước anh làm công nhân nhà máy sản xuất vải cả đời hả?"

"Hửm?" Người đàn ông ngậm điếu thuốc, híp mắt mặc lại cái quần tây, dây lưng thì buông lỏng, đi ra mở cửa, tán vị, lại tìm khăn lau những vết tích trên ghế sô pha.

Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, tóc ở trán rủ xuống mướt mồ hôi, vẻ mặt vừa điên cuồng vừa hoang dại.

Vân Khanh né tránh dáng vẻ quyến rũ của anh, hừ một tiếng: "Cả ngày chỉ biết xé vải, nhìn xem anh đã xé nhiều như vậy.

Lục Mặc Trầm cũng nhìn xuống đất, đưa tay lên gạt nhẹ sống mũi nói: "Tại bộ đồ của em quá khó cởi, ông đây mua cái mới cho em không được sao, so đo cái gì chứ?"

"Tôi so đo quần áo hả?" Vân Khanh nói thầm.