Vân Khanh run lên hai lần, sợ gần chết nếu không may đứa nhỏ kia xông vào thật.
Phía sau có người ép tới, ở giữa còn động một tí khiến cô bối rối không thôi, bị thả ra đôi môi nóng bỏng, cô cố gắng hít thờ, suy nghĩ xong thì đỏ mặt nói với bên ngoài:
"Tất cả giải tán, cái này, tôi còn đang xem bệnh."
"Hả? À..." Ngoài cửa trợ lý nhỏ trả lời lại.
Nhưng nghe giọng nói của bác sĩ Vân... Hình như hơi khả nghi?
"Xem bệnh sao?" Ý tứ không rõ hôn vào thái dương của cô, nương theo giọng nói mà cười nhẹ.
Vân Khanh hạ thấp đầu xuống mặt bàn, khuôn mặt biến thành hoa hồng đỏ, cô cũng không dám tin tưởng vậy mà mình không cần mặt mũi nói cái này!
Trở tay mạnh mẽ bóp anh một cái.
Người đàn ông cau mày hừ một tiếng, dùng sức hôn cô, hô hấp giao nhau sợi tóc của cô bay phập phòng.
Anh bắt được bàn tay nhỏ của cô đang trèo lên cạnh bàn, mười ngón tay đan chặt đặt trước người.
Bên ngoài hình như có người còn chưa đi hết, ban đầu thì anh cố chịu đựng, chỉ nhỏ giọng nói với cô: "Vậy tiếp theo chúng ta cứ chơi theo trò xem bệnh này nhỉ?"
"Anh đi chết đi." Vân Khanh kìm chế giọng nói run rẩy của mình, tức giận anh tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Vốn là như vậy, anh tấn công thì cô sẽ không phòng thủ được.
"Buổi sáng thấy em mặc thành như vậy thì anh đã không bình tĩnh nổi."
"Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì, so với tôi thì anh còn biết cách ăn mặc hơn cả phụ nữ nữa."
Vân Khanh rất bực bội chuyện này, trang điểm đơn giản thì cô cũng phải nhờ Hạ Thủy Thủy dạy, cơ bản thì cô giống như hai kiểu khác nhau với trang điểm, mặc quần áo cũng chỉ theo ngành nghề thôi, vì sao trong mắt anh lại sai thành như vậy?
"Em mặc kiểu này, sao anh chịu được." Giong anh khàn khàn bàn tay lại hoạt động.
Bên tai Vân Khanh rung động nhẹ, hơi rụt thân thể lại cứ thế nở rộ trong lòng bàn tay của anh,cô cũng không biết là do ca ngợi vô hình này hay là sự quyến rũ trong tiếng nói của anh khiến cô thành xấu hổ như vậy.
Cả khuôn mặt của cô điều phấn hồng, âm thanh khó nhịn nói: "Tôi không quan tâm anh có chịu được hay không, trang phục nghề nghiệp thì cô gái nào mà không mặc như vậy? Anh chính là... Biến thái."
Cô cắn môi, nhớ tới vụ buổi sáng, cô còn chưa hết giận đây nên nói ngay: "Mình biến thái còn tìm tới tôi, vậy mà sáng nay anh còn mắng tôi trước mặt mấy Bảo Bảo."
"Mắng em?" Anh bóp eo của cô, bàn chân dần dần hạ thấp xuống, cúi đầu hôn lên môi cô khó hiểu hỏi: "Anh mắng em cái gì?"
"Vừa rồi anh mắng tôi cái từ kia." Giong nói của cô đứt quãng.
Lục Mặc Trầm hơi hiểu ra, dường như biết rồi nên cười tới mức giọng biến thành khàn khàn, con ngươi cũng mang theo say mê u ám: "Đồ ngốc, đó là khen em, không hiểu hả?"
Vân Khanh vội vàng bắt được nghiên mực cố định lại trên bàn, nhắm hai mắt say mê lại bị anh hôn tới mức mất cả tiếng.
Anh muốn cô tới mức mồ hôi đầm đìa.
...