Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 357




Sau đó cô quay lại, đi về bàn làm việc, bình tĩnh vài giây, quơ lấy cuốn sổ trên bàn làm việc đập vào vào vai anh, giọng điệu lạnh lùng hoi: "Anh đưa tất cả bệnh nhân của tôi dời lịch đến ngày mai, anh làm vậy là thiếu đạo đức đó biết không? Anh là một ông chủ lớn như vậy đến gây sự với bác sĩ nhỏ như tôi làm gì? Hiếm khi thấy người đăng kí 300? Tôi trả lại cho anh, nhanh đi giùm tôi đi! Tôi thấy anh rất phiền. A, anh đến đẻ là gì, can.."

Sau khi đập vào anh thứ gì đó, tự nhiên anh ta lại đứng lên, thân hình cao ngất như bức tường, nhanh chóng vây cô lại.

Thân hình mê người của anh phát ra hormone. Đem cô ra phía sau bàn làm việc.

Vân Khanh lập tức ý thức được cô đang trong tình trạng nguy hiểm.

Cô liền căng thẳng nhanh chóng nhìn ra cửa, sợ mình không kiềm chế được hô hấp, nên đã kiềm hơi thở xuống rất nhẹ rất nhẹ.

Khuôn mặt dần dần đỏ lên, anh cúi đầu, môi mỏng cong lên: "Còn chưa bắt đầu mà mặt em đã đỏ như vậy rồi? Biết tôi muốn làm gì sao?"

"Anh cút." Vân Khanh mắng anh, sau đó lại ở trong lòng anh vùng vẫy.

Ví thế, càng nóng hơn.

Hơi thở của anh bắt đầu bất ổn, nhíu mi thở hổn hển, chạm đến váy của cô, men theo đường vải đi lên, cảm thụ đường cong làm cho người ta bốc hỏa kia, nhịn không được thấp giọng quyền rủa: "Em nói xem em mặc cái loại này làm chi vậy? Không biết tháo thế nào? Ngay trước mặt người đàn ông khác lúc ẩn lúc hiện, tôi càng muốn làm em."

"..." Những lời vô lại như vậy, Vân Khanh cũng không có cách nào lên tiếng.

Mỗi một chữ một từ đều xấu hổ đến không muốn nghe thấy.

"Anh đừng như vậy, tôi khám bệnh cho, tôi khám bệnh cho anh." Cô vẫn còn muốn làm anh bình tĩnh lại.

Lục Mặc Trầm cười thật tươi: "Được, em cứ từ từ khám bệnh cho tôi."

Anh nói xong liền tháo dây, lộ ra toàn bộ cơ thể.

Vân Khanh nghĩ :"Mẹ nó." !!!!

"Anh có thể mặc lại hay không? Lục Mặc Trầm!" Cô gắt gao đè âm thanh lại, cửa sổ văn phòng có cách âm đó, nhưng mà cô còn chưa thử !

"Tôi nói tôi bắt mạch, bắt mạch!!"

Anh vươn tay, thân hình ngay phía sau cô, động tác thế này cô cực kỳ hieur, anh lại cố nén rồi.

Tim cô đập như sấm, dù sao đi nữa cũng bị truyền nhiệt, cắn môi hạ ngón tay nhỏ lên gân xanh tĩnh mạch của anh, làm bộ làm tịch.

Ngược lại Lục Mặc Trầm bình tĩnh hơn cô, hình như rất bình tĩnh, chỉ có con ngươi như ám thú bắt đầu hành động, làm nổi lên một đôi mắt diêm dúa lẳng lơ, càng phát ra hương vị nam nhân cực kỳ khuê gợi.

"Như thế nào rồi?"

"Tim đập có chút nhanh." Vân Khanh đỏ mặt.

"Chẩn đoán ra bệnh của tôi rồi sao?" Anh cố ý thấp giọng hỏi.

Hai lỗ tay của Vân Khanh hơi động, như hồ ly nhỏ đang nói dối, không dám nhìn anh.

Anh chậm rãi kéo quần áo của cô xuống, bên trong đều đã rơi trên đất, tấm lưng kia ẩn hiện trong lớp áo trắng, anh càng nhìn càng căng thẳng, ánh mắt đỏ sậm, nhưng cung đã lên tiễn.

Để cô nằm lên mặt bàn, giọng khàn khàn: "Lục tiên sinh của em bị một loại bệnh "Nghĩ làm sao mặc đồ nhưng vẫn sao được em", đúng không?"

Một bên, đang chậm rãi chiếm...

Trong văn phòng lại an tĩnh? Lúc đầu có y tá thủ bên ngoài, bọn họ đương nhiên biết Lục Mặc Trầm là ai, ông chủ đẹp trai phi phàm nhìn một cái là khó quen ông chủ Lục! Năm trước có tới chữa bệnh toan bộ !

Nhưng về sao, giống như sau hai lần bao trị hình như không giải quyết được gì.

Cho nên...

"Là không trị bệnh không tiện nói ra, Lục công tử tìm đến bác sĩ Vân tìm phiền phức sao?"

"Nhưng mà không có nghe tiếng cãi vã?"

"Qúa an tĩnh rồi."

"Chúng ta có cần xô cửa vào xem không?"