Bộ dáng nghịch ngợm kia, làm cho anh sững sờ, Lục Mặc Trầm thất thần vài giây.
Cô giống như yêu tinh, mới đây đã biến mất rồi.
Bên kia, Quý Tư Thần đã là trâu làm ngựa đem tất cả vốn liếng ra, quay đầu nhìn vẻ mặt cười quỷ dị, "Đầy đủ tình cảm rồi sao?"
Lục Mặc Trầm liếc mắt nhìn anh, thản nhiên nói: "Tới rồi mà cũng đi rồi liền ngứa."
Nghe thấy vậy, cũng không có chút nào đáp lại.
....
Vân Khanh trở lại phòng khám, trên người lại đổ mồ hôi rồi.
Cũng không biết là do bị trấn áp tinh thần do người đàn ông kia làm, hay là do ánh nắng mặt trời nữa.
Loading...
Trong văn phòng có nhà vệ sinh, rất nhỏ, nhưng vẫn có thể tắm, cô lấy nước ấm, lau sơ người.
Nhưng mà không đổi quần áo, khi ra vẫn là bộ đồ sáng nay cô bận.
Cẩn thận tẩy trang, cô không quen khi phải trang điểm một thời gian dài, cảm thấy mặt bị bí khí.
Lau mặt sạch sẽ, quả nhiên thoải mái hơn nhiều, tinh thần cũng bình tĩnh được một chút, cô mặt áo blouse trắng từ nhà vệ sinh đi ra, vừa muốn gọi bên ngoài, bắt đầu làm việc.
Sau đó liền thấy sofa bên cạnh bàn làm việc của cô, có một người đang ngồi ở đó.
Cô quả thực lờ mờ rồi: "Lục Mặc Trầm?"
Người này biết bay sao !!
Lúc cô rời khỏi Hội quán Bích Vân, anh còn chưa đi mà, sao mà đi lẹ vậy, anh lại bình yên tự nhiên ngồi trong văn phòng của cô rồi.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, sofa hai người nên không lớn, nhưng do thân hình cao lớn của anh, giống như vừa nhấc chân lên một cái, cả không gian sẽ bị chật đi vài phần.
Bộ sofa màu đen làm tôn lên áo vest của anh, thành thục lãnh khốc, gương mặt vừa mới đi dưới cái nắng mười hai giờ trưa, cũng trắng ửng hồng lên.
Chỉ có đôi mắt kia là thâm trầm xuống.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cực kỳ an tĩnh: "Đưa ra cái mặt này, tôi nghĩ là tôi vẫn muốn tính sổ với em."
Vân Khanh kìm nén nên gương mặt ửng hồng lên.: "Sao anh lại nhàm chán như vậy, không phải một ngày anh kiếm bạc tỷ sao?"
Cô theo bản năng chỉnh lại áo blouse, mới vừa tắm xong nên cảm thấy không có cảm giác an toàn.
"Tắm rồi à?" Anh thâm sâu hỏi.
"..."
Cô nhớ là cô đã tháo trang sức rồi, mùi hương trên người chắc cũng thay đổi, nhất thời đỏ mặt, lại cảm tháy không được an toàn, tất cả đều nằm trong đôi mắt đen đó của anh, chỉ ra cửa, hắng giọng nói:"Nơi này những người không phận sự không nên vào, tôi phải làm việc rồi."
"Khách của em, tôi là bệnh nhân của em." Anh đứng lên, đưa tay vào túi tiền.
Vẻ mặt nghiêm túc, chỉ có khóe miệng hơi cong lên: "Lại y như trước, cứ vọng, văn, vấn, thiết đi."
"Anh làm trò chơi công cộng kết hợp với tính lưu manh của mình à." Vân Khanh nghiến răng nghiến lợi, sợ trợ lý bên ngoài nghe thấy được, nhỏ giọng cảnh cáo anh.
Từ trong túi áo anh lấy ra một tờ giấy, quăng lên bàn, lạnh đạm ngồi xuống: "Không có đùa giỡn lưu manh, ném tiền bạc. Cái danh chuyên gia của em, xem bệnh đi."
"..." Vân Khanh hít một hơi thật sâu.
Làm cho rõ chiến lược của anh.
Bây giờ là buổi chiều chỉ e không có thời gian, lại rảnh rỗi nhàm chán, muốn diễn phim thần tượng với co nên đến đây.
Tới chơi sao.
Cô không để ý tới, cũng không hiểu phong tình.
"Anh không có bệnh thì khám cái gì?" Vân Khanh trả lại còn chỉ ra cửa: "Anh còn như vậy, tôi gọi bảo vệ đó."
Lục Mặc Trầm suy nghĩ một phen, sau đó liền đá cái ghế đi, sau đó lại nhìn bàn làm việc nhỏ của cô, giọng điệu thay đổi: "Ông đây đã nhận thầu hết thời gian khám bệnh của em rồi, chuyên gia là 50? Tổng cộng 300, ít nói nhảm đi, khám bệnh!"
Vân Khanh nhìn chằm chằm anh, sau đó lại nhìn thấy y tá đang tụ tập đứng ở ngoài cửa.
Cùng với hai bảo an cô mới ký hợp đồng, đều mới mười tám tuổi.
Nên tiểu bảo an không dám di vào.
"..."
Cô đành phải để khuôn mặt xanh mét nhăn nhó này, đóng cửa lại.
Lục Mặc Trầm vô thức nhắc nhở, :" Có thẻ khóa cửa luôn cũng được."
Vân Khanh nhớ lại, giống như là?
Nếu như cô chạy thật, thì bảo vệ của cô cũng không phải đối thủ của anh, không nên gây sự không cần thiết.