Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 352




Cũng không biết nói gì nữa nên Vân Khanh xoay người, rời đi rất nhanh.

Ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng thở ra. Cô cũng không biết cuối cùng là do gặp anh trước mặt bạn bè của anh nên cô không được tự nhiên, hàn huyên càng không được tự nhiên.

Có lẽ do mối quan hệ với anh không rõ ràng nên cũng cảm thấy thẹn với lòng.

Vân Khanh tìm thấy phòng bao của mình tên: Thủy Nguyệt Vô Biên.

Không ngờ là lại cách vách phòng bọn họ!

"..."

Vân Khanh nhìn chằm chằm vào bức bình phong ngăn cách kia, như ẩn như hiển, bộ dáng của ba người đàn ông ở phòng cách vách vẫn rơi vào tầm mắt của cô.

Trong lòng cô quả là rất khó hiểu và rối bời.

Loading...
Đây chỉ là do trùng dịp thôi, hay là...?

Tâm tư của cô trằn trọc, không khỏi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sang bên kia.

Lục Mặc Trầm vẫn đang hút thuốc, ngũ quan bình tĩnh, không hề phát ra bộ dạng nghiêm túc nào.

Quý Tư Thần thì chậm rãi cười: "Mẹ nó, xem ra hôm nay mời ăn cơm là giả rồi!"

Có ngụ ý, chế nhạo Lục Mặc Trầm.

Tần Luật cũng nhìn sang Lục Mặc Trầm, ngón tay sạch sẽ kiểm tra chén trà, thuận tay lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tiêu độc: "Lão Nhị, buổi chiều tôi còn có ca giải phẫu, nếu chỉ là một bữa cơm giả thì tôi xin phép đi trước nha."

Quý Tư Thần cười to: "A Luật phá sân khấu của anh rồi!"

Vân Khanh bên này nghe thấy được, gương mặt cũng không thay đổi, cứ từ từ thưởng thức.

Chân dài của anh cũng từ từ di chuyển, giẫm chân Quý Tư Thần một cái, cũng không nhìn về phía bên đây: "Thiếu con mẹ nó vô nghĩa, cái gì mà cơm giả, chơi anh đó."

"Giận!" Quý Tư Thần lắc đầu cười, nghiêng mặt về bức bình phong bên này.

Tay của Vân Khanh đã căng thẳng, lưng cũng dựa vào ghế, bỗng chốc mi mắt rũ xuống.

Cảm thấy là nhóm anh em này đang trêu chọc người.

Cổ họng không khỏi khô khốc, lại bị một tiếng nói bên kia trêu chọc, cô xấu hổ muốn chết.

May mà ở cửa đã có động tĩnh, bác sĩ Lý đón đối tác lần này vào.

Vân Khanh lập tức thay gương mặt công nghiệp tươi cười, nghênh đón: " Phó tổng Trương, hân hạnh được gặp anh!"

"Viện trưởng Vân! haha, chờ lâu không?"

"Khách sáo rồi, gọi tôi là Tiểu Vân hoặc bác sĩ Vân là được."

Vân Khanh liền ngồi xuống, Phó tổng Trương cũng ngồi vào bàn giới thiệu một chút.

Bác sĩ Lý ra hiệu, lập tức có phục vụ mặc sườn xám đi vào đưa thực đơn lên.

Vân Khanh cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là áo sơ mi tơ tằm màu xám nhạt, cổ áo lá sen, đúng tiêu chuẩn đi tiệc của bác sĩ.

Màu xám của quần áo cực kỳ tôn người, cổ áo kia lại làm nổi bật cổ tay của cô, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là được, cảnh đẹp vừa mắt.

Bác sĩ Lý cùng phó tổng Trương gọi chút đồ ăn.

Vân Khanh im lặng cười, rót rượu vang.

Nhất thời phòng náo nhiệt.

Vân Khanh cũng quên đi chuyện cách vách, mãi đến khi cửa cách vách mở ra có người lục đục đi vào, cô ngẩng đầu, thấy hai nam hai nữ, ba người là tinh anh thương mại giả dạng, chỉ có một nữ váy dài, hơn nữa còn chủ động ngồi kế bên Tần Luật, Lục Mặc Trầm ngay đó cũng kế bên Tần Luật.

Sau khi ngồi xuống, cô nàng kia liền chủ động chào hỏi Lục Mặc Trầm, kêu anh hai.

Vân Khanh bên này đồ ăn đã lên, cùng phó tổng Trương bàn luận say sưa.

Sân nhà vẫn là rượu, rượu quá ba tuần, người ăn cũng no ba phần, bắt đầu mời rượu nhau.

Vân Khanh đứng lên, phòng khám sáu tháng cuối năm đầu tư đúng chỗ, lòng cũng cô cũng dễ chịu, xách chén đi tới bên cạnh phó tổng kia, uống được rượu hay không uống rượu khi đó cũng không giống nhau.

Nữ nhân dính chút rượu, thì lộ ra hương vị không giống nhau

Vân Khanh thuộc loại một, dễ dàng phân biệt không say rượu.

Bây giờ mắt cô đã muốn híp lại, xem ra là đã say rồi, nhưng cử chỉ không khéo không hề hoảng loạn, nhưng lộ ra chút trêu ghẹo khó nói.

Đại khái là đôi mắt đên kia, khi người ta nhìn thấy có cảm giác lạnh đến thấu xương, cùng với nữ nhân không giống nhau.

Người đàn ông bị chú mục trong đó chắc là cũng có cảm giác có gan đừng thử.