Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 353




Ý tứ của Phó tổng Trương cũng có chút không hợp, cùng cô chạm cốc, nhưng ánh mắt lại hướng vào áo sơ mi của cô, đã được bao kín nhưng cũng hơi hở, nhìn đến eo của cô, là váy đen công sở, dài đến mắt cá chân hơi động động, mông no đủ rõ ràng.

Phó tổng Trương uống cạn rượu trong cốc, nhất thời không muốn cô đi: "Bác sĩ Vân, lại uống với tôi một ly."

"Phó tổng Trương, hết rượu vang rồi, hay là cho bác sĩ Vân nghỉ ngơi một chút, xíu nữa lại nâng ly, được không?"

Phó tổng Trương giơ tay: "Phục vụ, lại thêm một chai Laffey!"

Người trên bàn trầm trồ khen ngợi.

Lúc này, người phục vụ ở bên ngoài lại không trả lời

Chờ chút tiến vào trên tay người phục vụ cầm một lọ rượu hoa quả.

Phó tổng Trương nhíu mày: "Kêu Laffey, sao lại nghe nhầm à?"

Loading...
Người phục vụ co quắp, lúng túng nói: "Ông chủ nói đây là do chủ phòng kế bên đưa cho, ý tứ của mấy vị cách vách là các vị uống tiếng động hơi lớn tiếng, quấy rầy bọn họ dùng cơm."

Phó tổng Trương nghe xong vừa vuốt mặt: "Cách vách? Ai vậy?"

Người phục vụ lại giải thích: "Cũng là một ông chủ lớn, đây là rượu đến từ trang viên nguyên sinh của Pháp, không thua gì Laffey kia, ông chủ kia muốn anh an tĩnh ..."

Người phục vụ khó xử nói.

Vân Khanh hiểu ý, liền mím môi trộm nhìn sang bên kia.

Nhưng người kia trái lại không nhìn qua bên này, gương mặt anh tuấn cũng không thấy đâu.

Trong lòng cô liền hiểu, không muốn gây chuyện, một vạn Phó tổng Trương cũng không đánh lại ngón tay của anh, chỉ cần anh mất hứng.

Vân Khanh làm bộ cười, dịu dàng: "Rượu trái cây cũng được, tôi còn chưa được uống vị nguyên bản của nước Pháp đó, cảm ơn mấy vị ông chủ bên phòng cách vách rồi. Phó tổng Trương bụng rỗng nhưng đã uống vài chén, cũng nên chịu khó ăn mấy món đi nha."

Thấy giọng điệu của cô mềm nhẹ, Phó tổng Trương cũng coi như có được bậc thềm đi xuống, trong lòng hưởng thụ.

Lúc ăn cơm, phó tổng Trương cũng nhìn sang phòng cách vách, nhưng cách vách cực kỳ an tĩnh, không khí cũng không giống nhau.

Lấy dĩa thịt vịt qua, Vân Khanh cũng đứng dậy hỗ trợ chuyển đồ.

Phó tổng Trương nhìn bức bình phong, cười nói: "Bác sĩ Vân, cô gắp được tới chỗ tôi không, cho tôi 1 miếng."

Vân Khanh cúi người động tác hơi lớn một chút: "Đây là món ngon nhất ở đây."

Mới ngồi xuống thì di động đã reo lên.

Một tin nhắn, cô mở ra, chỉ thấy mấy chữ: "Cô lại vểnh mông lên cao một tí?"

Đôi mắt của Vân Khanh lại trợn tròn lên, nhìn đến tên, lại trầm xuống, nháy mắt tâm tình thay đổi, lửa giận lên tới cổ họng.

Tay cô nhanh như gió trả lời lại tin nhắn, thậm chí đầu ngón tay còn hơi hồng lên, vẻ mặt rất giận dữ.

Hơi quay dầu, chỉ là cũng không xem được phía sau bình phong bên kia.

Phó tổng Trương: "Có chuyện gì mà làm cho bác sĩ Vân biến sắc vậy?"

"A... Không có không có." Cô ảo nảo nói, cúi đầu, nhưng lại giận đến ăn không ngon, tim còn đập hơi nhanh một chút, dạng cô gái nhỏ xấu hổ.

Bỗng nhiên chỉ cảm thấy trên lưng nóng không chịu nổi, anh biến thái, còn gửi cả loại tin này... Vậy chắc chắn là nhìn chằm chằm cô rồi.

Sau đó Vân Khanh cũng cảm thấy không được tự nhiên, hơi chút động tĩnh thì đều bị phía bên kia chú ý.

Cũng không có gì sai trái, nhưng mà chỉ sợ anh ta lại gửi tin nhắn khác.

Cuối tiệc, phó tổng Trương hào hùng đi tính tiền.

Đến chỗ thanh toán, 6800 tiền cơm đã có người thanh toán.

"Ai mời khách?" Phó tổng Trương bị mất hứng.

"Ông chủ bên Thủy Nguyệt Thiên Sắc, họ Lục, nói là mời các vị."

Vân Khanh im lặng.

Phó tổng Trương xoa xoa bóp da, quay đầu nhìn cô, Vân Khanh cũng không dễ nói chuyện, phó tổng Trương nhìn cô cũng cực kì im lặng: "Xem ra bác sĩ Vân có được nhiều người chiếu cố, gặp người như là bạn, mới động một tí là đã có bạn bè khác giới mời cơm! vậy còn kéo tôi đến làm gì? Lại ăn cơm còn chiết mặt tôi?"

Không hề thiếu sự châm chọc.

Vân Khanh biết là anh ta xuống đài không được, chuyện hợp tác chắc cũng không cần bàn nữa.

Cô cũng ung dung: "Nào có, Phó tổng Trương hiểu lầm rồi, lần tới tôi lại mời anh."

"Quyết vậy đi, lúc đó một đối một." Phó tổng Trương ra yêu cầu.

Vân Khanh miệng thì đáp ứng, đưa người tới cửa, nhìn họ đi xa, cô liền thở nhẹ một hơi, nói với Bác sĩ Lý: "Tôi đi vệ sinh một chút, tôi có xe rồi, anh cứ đi trước đi."

Bác sĩ Lý liền vui vẻ đi trước.