"..." Vân Khanh trừng to hai mắt, WTF?!
"Tiểu Vân Vân, tao là có ý gì vậy?"
"..."
Lực tay của Vân Khanh cũng không cầm được cọ trang điểm nữa, trừng mắt nhìn gương mặt đã được trang điểm mỏng trong gương, từ từ đỏ.
Cái miệng tùy tiện kia, nói gì vậy... Trước mặt con nhỏ sao có thể nói cô như vậy, cho dù là nói người phụ nữ khác, cũng không thể nói được.
Cô thầm hiểu, hiểu ra được cái chữ "tao" kia trong miệng của anh, không hiểu sao má lại càng đỏ.
"A, con muốn đi nhà vệ sinh."
Vân Khanh yên lặng để cọ xuống, xách cách tay mập mạp của bé lên, ôm bé đi nhà vệ sinh.
Loading... Mười ba cởi quần nhỏ, nhưng vẫn đánh rắm nhỏ.
Sau đó xấu hổ quay đầu nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh cười: "Đánh rắm nhiều một chút thì thân thể mới khỏe mạnh, không cần xấu hổ đâu..."
"A..." vẻ mặt của bé nhếch miệng lên, cúi đầu đi tiểu một lần, hai lần, ba lần...
Tổng cộng mười lần, mới kéo quần lên.
Vân Khanh ngượng ngập, "Không cần run nhiều vậy đâu, bảo bối, bình thường ba lần là được rồi."
"Nhưng mà mỗi lần cha đều phải run đúng mười lần, bộ dạng này, con học được rồi."
"..." Vân Khanh vô thức nói fuck.
Gì mà đam mê.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, dạy con chuyện gì không biết.
....
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Vân Khanh lái xe chở bác sĩ Lý đi đến hội quán Bích Vân, hôm nay muốn tiếp đãi một đối tác quan trọng, trên dưới phòng khám đều rất coi trọng.
Hội quán Bích Vân là một nhà hàng phong cách cổ, nằm ở trong thủy tạ, vẻ đẹp tĩnh mịch rất khác lạ.
Ghế lô trong đó dùng bình phong ngăn cách, trên trần treo rất nhiều đèn lồng, không gian mở rộng lịch sự tao nhã.
Lúc vào cửa còn thấy tranh mỹ nữ.
Bác sĩ Lý đi mấy bước thì dừng lại: "wow, nơi này tuyệt thật."
"Anh nhìn xong thì đừng căng thẳng quá." Vân Khanh nói một câu, dẫn đầu đoàn đi theo hành lang vắng vẻ, đi đến một bình phong, liền chỉnh lại quần áo, vuốt vuốt chân mày, sau đó chậm rãi đi vào: "A, mọi người đều đến rồi sao, vậy là chúng tôi đến trễ rồi..."
Lời còn chưa nói hết, nụ cười trên môi còn chưa kịp cong lên.
Trong tầm mắt của cô hiện lên một bóng hình của ba người đàn ông.
Trong đó có hai người nhìn cô cười.
Người chính giữa, gương mặt tỉ mỉ như tạc tượng đó gây ám ảnh tâm lý, ngón tay thon dài đang cầm điều thuốc, vốn là đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Nghe vậy, đôi mắt đen cũng tiện nhìn ra lầu ở thủy tạ, ánh mắt chuyển lên mặt anh ta.
Trong lòng Vân Khanh chết lặng một chút, giống như trong nháy mắt cô không chịu được cái nhìn của người đàn ông kia, đôi má bỗng dưng đỏ lên, quay đầu nhìn lên khung cửa của phòng bao.
Con mẹ nó, đi nhầm rồi.
Tần Luật nhíu mày: "Thật khéo, Vân Khanh."
"Vân tiểu thư xinh đẹp như vậy, tôi còn tưởng không gặp lại cô nữa." Qúy Tư Thần nheo mắt hoa đào lại cười, lúc nói chuyện còn đá vào ghế của người kế bên.
Hai tay của Vân Khanh nắm chặt, ánh mắt vụng trộm không nói lời chào người đàn ông kia, cười cười : "Đã lâu không gặp, sư huynh, Qúy thiếu..."
Lời nói đến bên miệng, cô cũng không chào hỏi anh, cũng không biết trong lòng có cảm xúc gì, thời gian dài không gặp có chút loạn.
Lại không hiếu sao nhớ tới lời mà hồi sáng mười ba đã nói, anh đi tiểu run mười lần, còn nói cô .... tao.
Loạn thất bát tao, cô cũng không biết bản thân mình suy nghĩ chuyện gì... Loạn thất bát tao.
Mang tai đều đã lặng lẽ đỏ lên, anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đứng đắn, dạng chó nhìn ngươi, Vân Khanh nắm lấy tay, :"Tôi cũng có bữa tiệc ở đây, tôi xin phép đi trước, ba vị cứ từ từ dùng cơm trưa."