Lục Mặc Trầm lúc này hít thở không thông.
Nhìn cô vặn vẹo thân thể, mặc dù trên người vẫn ăn mặc chỉnh tề nhưng ánh mắt anh lại như X quang.
Phải ăn cô sạch sẽ.
Anh vươn tay ra sau đầu, lười biếng nhìn chằm chằm cô: "Em còn có mặt mũi nói đạo lý với tôi à? Quả bóng da này?"
"Tại sao tôi không thể nói đạo lý với anh, cũng chính vì anh một thân bá đạo và độc đoán, thế nên tôi mới phải nói cho anh biết những đạo lý này." Vân Khanh khoanh tay, lạnh lùng nói.
Bàn tay nhỏ bé bị một bàn tay thô ráp ấm áp bắt được, anh kéo cô lại, đôi môi hồng của cô khẽ va vào cổ anh, anh khẽ kêu một tiếng.
Vân Khanh lại đứng lên, cô nhìn thấy bóng tối trong mắt anh, anh nhẹ giọng hỏi cô: "Em nói một lời thật lòng, ngủ với lão tử, em trầm luân hay không?"
Vân Khanh ngẩn người, đôi mắt long lanh hơi ẩm ướt, gương mặt cũng đỏ lên. Cô áp mặt lên trái tim đang đập loạn nhịp của anh, cách một lớp áo sơ mi vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập, còn cả sự ấm áp truyền vào da thịt cô.
Vân Khanh run rẩy, nghịch cúc áo sơ mi của anh, thú nhận: "Trầm luân..."
Đôi mắt thon dài của người đàn ông khẽ nheo lại, yết hầu động đậy, ngẩng đầu lên.
Cô vươn tay che miệng anh, không cho anh nói. Mái tóc mềm mại ôm lấy gương mặt tuấn mỹ, cô cảm thấy vừa mịt mờ vừa phiền muộn: "Tôi nói cho anh biết bí mật này, nhưng anh không được nói cho Lục Mặc Trầm. Nếu anh ấy biết tôi trầm luân nhất định sẽ làm tiếp. Nhưng tôi không thể tiếp tục với anh ấy nữa, không có lí do gì cả. Tôi vẫn cần thể diện, tôi cũng không thể để anh ấy thân bại danh liệt, anh hiểu không?"
Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên hiện lên sự mềm mại dịu dàng hiếm thấy.
Bàn tay đặt lên eo cô, thấp giọng hỏi: "Trong lòng em cũng muốn, đúng không?"
Vân Khanh nhìn chăm chú vào lồng ngực lộ ra sau lớp áo sơ mi, vươn tay chọc vào làn da săn chắc co dãn có lực: "Lúc nào cũng lấy sắc quyến rũ tôi, tất nhiên là muốn, không nhìn thấy sẽ không muốn."
"Không ngoan chút nào." Anh xoay người đè cô xuống, nắm lấy cổ tay cô: "Em không nói thật."
Anh cười, đôi mắt thâm thúy, cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa hỏi: "Em nói thật đi, không nhìn thấy cũng muốn."
"Không phải." Trong ánh mắt cô đều là men say và sương mù.
Bàn tay to lớn bắt đầu thăm dò trong quần áo cô, mang theo chút hơi lạnh: "Vẫn cứ là uống say tốt hơn, sau này ngày nào em cũng uống say đi, nhìn thuận mắt hơn một chút!"
"Anh thật độc ác, muốn hại chết tôi à?" Say rượu nên cũng không để ý lời nói.
Cũng không nhận ra quần áo trên người càng ngày càng ít.
Người đàn ông nắm chặt lấy mắt cá chân cô, nghiêm túc nhìn cô như định làm cái gì...
Két két...
Cửa phòng mở ra, kèm theo tiếng nói chuyện: "Vân Khanh, tớ mua cho cậu ít thuốc giải rượu! A a a!"
Hạ Thủy Thủy gần như chết đưungs.
Soạt một tiếng, Vân Khanh được đắp chăn kín từ đầu đến chân.
Hạ Thủy Thủy nhìn xuyên qua kẽ tay, còn có lòng tốt nhắc nhở: "Lục đại địa, hình như ngài nên che cho chính mình..."
Sau đó, một chiếc chăn lập tức được trùm lên đầu Hạ Thủy Thủy, bên cạnh còn có một trận gió lạnh.
Hạ Thủy Thủy chép miệng, vẫn còn nhớ đến hình ảnh người đàn ông cởi trần, cơ bắp rõ rệt.