Hạ Thủy Thủy lấy chứng minh thư thuế phòng, sau đó đưa cho Lục Mặc Trầm một cái: "Phiền anh một lần nữa, giúp tôi đưa cô ấy vào phòng."
"Thủy Thủy, cậu không đưa tớ một cái à... A" Vân Khanh bị xách như xách giẻ lau vào thang máy.
Cô dựa vào tường thang máy mát lạnh, khẽ mở mắt ra nhìn bóng người cao lớn đứng trước mặt, lạnh lùng như tảng băng.
Cô híp mắt nhìn.
Sau đó bước lại gần hơn để nhìn cho rõ.
Cô bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, hai mắt mờ mịt, một chiếc giày trên chân rơi mất mà cũng không phát hiện, "Lục Mặc Trầm?"
Người đàn ông vuốt ve bàn chân nhỏ của cô.
Thang máy mở ra, anh lạnh lùng bước ra ngoài, vóc dáng hiên ngang.
Vân Khanh cũng đi theo anh ra ngoài, anh quay đầu lại quát: “Giày, nhặt lên."
Vân Khanh ngoan ngoãn quay lại nhặt giày.
Sau đó cầm chiếc giày chạy theo anh, anh đi càng lúc càng nhanh, cô cũng cứ chạy lon ton phía sau.
Chạy đến trước một cánh cửa.
Két một cái, Lục Mặc Trầm mở ra, vươn tay nhét cô vào trong.
Vân Khanh bị anh lôi vào phòng, thấy anh không có ý định vào thì chặn cửa, hai mắt đờ đẫn: "Không định vào nhà ngồi một chút sao?"
"Em có biết mình đang nói gì không?" Người đàn ông liếc mắt một cái, hơi lạnh tỏa ra.
"Mời anh vào nhà ngồi."
"Có biết đang nói chuyện với ai không?" Lục Mặc Trầm nắm cằm cô, chỉ hận không thể bóp chết cô.
Dám nhảy trên sàn nhảy, xung quanh bao nhiêu là đàn ông như thế.
Ly hôn rồi nên muốn làm gì thì làm đúng không!
"Anh làm sao thế?" Vân Khanh ngẩng đầu, cằm bị nắm chặt ép phải nhìn vào anh:"Anh đang tức giận à?"
"Hừ." Một tiếng hừ đầy khinh thường vang lên.
Vân Khanh ngốc nghếch nhìn anh, ánh mắt say mèm, khẽ vươn tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh.
"Đừng làm thế nữa." Người đàn ông gạt tay ra, mặt không cảm xúc.
Vân Khanh giống như một con bọ, lúc say thì tính cách rất nhẫn nại, khẽ cọ lên người anh, kéo kéo tay anh.
Lại bị gạt đi.
Cô thẳng thắn nhảy ra khỏi cửa, ôm lấy vòng eo khỏe mạnh của anh.
Vòng em là một nơi mẫn cảm không chỉ của phụ nữ mà còn của đàn ông.
Lục Mặc Trầm không có cảm giác đối với người khác, nhưng khi người phụ nữ này vừa chạm vào thì lại không phải chuyện như vậy.
Cơ thể lập tức căng cứng, hô hấp cũng như bị đình trệ. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, gần như ngay lúc đó cũng có cái gì đó cứng rắn trồi lên.
Vân Khanh vẫn hồn nhiên không biết gì, chỉ nghĩ là đã đuổi kịp được anh.
Cái gã đàn ông xấu xa này.
Lúc nào cũng nóng nảy như vậy.
Cô ôm anh vào lòng, ép anh lên cửa: "Anh tức giận cái gì?"
Sau đó vẫn nhớ ra đạo đãi khách, cô đi chân trần đến bàn trà, tìm một cốc nước: "Tự anh nói đi, anh bắt nạt tôi bao nhiêu lần như vậy, còn độc đoán chuyên quyền, tàn nhẫn, kiêu ngạo, vô tình vô lý, phong lưu hào hoa. Nếu như anh sống ở thời cổ đại thì chắc chắn là thổ phỉ, là tướng cướp, cưỡng đoạt dân nữ..."
Cô không ngừng chỉ trích buộc tội anh, giọng nói nghe vô cùng dằn vặt.
Uống say nên nói chuyện cũng không dễ dàng gì, giọng nói cứ run lên.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm lại trở nên u ám, lần thứ hai nhìn xuống quần tây.
Bất ngờ bị cô đẩy một cái, Vân Khanh càng nói càng nóng nảy, nỗi bất bình bao nhiêu lâu tìm được thời gian để phát tán. Cô dựa đôi chân mảnh mai lên người anh, còn quên cả việc đưa nước cho anh, áp sát lên cơ thể rắn chắc của anh, hỏi một cách quyến rũ:"Anh nói đi, những điều tôi nói có đúng hay không?"