Hạ Thủy Thủy biết mình tội thêm một bậc! Tội đáng muôn chết!
Cố gắng lấy lại sự bình tĩnh sau khi nhìn thấy cơ ngực hoang dã và gợi cảm.
Lon ton chạy đến bên giường, vén chăn lôi cái đầu đỏ ửng ra. Gương mặt Khanh Khanh vẫn vô cùng thản nhiên, làn da lộ ra ngoài hết sức mê người, cái miệng nhỏ nhắn hơi sưng lên, run run như quả anh đào.
Hạ Thủy Thủy nuốt nước bọt, sau đó nhéo tai cô: "Tỉnh tỉnh tỉnh!"
"Uống thuốc, uống thuốc."
Hạ Thủy Thủy lại quen thói làm mẹ người khác, mỗi lần Vân Khanh uống say, cả cô và Tô Gia Ngọc đều rất lo lắng.
Nhưng lần này làm làm hỏng chuyện tốt của người ta, haizz, cô cũng có muốn đâu.
"Cậu không được yếu thế, uống thuốc xong thể lực tốt một chút thì lại tiếp tục. Cậu đúng là may mắn, nhìn gầy gò thế mà phần cứng lại quá hoàng tránh, cậu đúng là kiếp trước đã cứu cả thế giới mà! Tớ ghen tị quá..."
Hạ Thủy Thủy lẩm bẩm , sau đó lục trong tủ đầu giường lấy một hộp đồ để lên cạnh giường, chỗ dễ thấy nhất.
Loading...
Khách sạn nào cũng sẽ chuẩn bị thứ này.
Chị em tốt không cản trở nhau, cũng không nên chọc "phiền phức".
"Chú ý sức khỏe." Hạ Thủy Thủy thì thầm bên tai Vân Khanh.
Vân Khanh bị nhột, híp mắt lại, ậm ừ một tiếng.
Hạ Thủy Thủy đặt cô nằm yên trên gối.
Sau đó bước đến cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, bên trong không có ánh sáng, cửa kính còn lờ mờ tỏa ra cảm giác lạnh lẽo.
Hạ Thủy Thủy nheo mắt, cố gắng mỉm cười, sau đó ho khan một tiếng: "Lục đại nhân, ha ha, anh tiếp tục, tiếp tục, tôi đi ngay đây!"
Nói xong thì chạy thẳng ra cửa, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Nhưng mà tất nhiên cũng chưa thể nào đi ngay được.
Hạ Thủy Thủy bám dính lên cửa, áp tai lên nghe ngóng.
Bên trong.
Tiếng phòng tắm mở ra.
Người đàn ông cao lớn đi đến, những giọt nước nhỏ trên làn da cứng rắn của anh, trượt từ yết hầu xuống khuôn ngực rắn chắc.
Áo choàng tắm khoác hờ hững trên người.
Anh quay lại giường, lướt qua chăn bắt được bàn chân nhỏ bé của cô. Chân cô chưa dài đến 37 thước, gầy mà tinh tế, đầu ngón chân tròn trịa đáng yêu.
Có một lớp màu hồng, giống màu với nơi mềm mại của cô.
"Tự mình nằm xuống." Anh giống như vương giả, thuần thục ra lệnh.
Vân Khanh dựa ở mép giường, hai tay cầm cốc nước.
Nghe thấy tiếng nói, hơn nữa còn là giọng đàn ông thì mờ mịt ngẩng đầu.
Ngơ ngác nhìn một lúc, đột nhiên bất an: "Anh là ai?"
Lục Mặc Trầm: "..."
Con mẹ nó, cô đang đùa hay thật?
Bàn tay to lớn nắm lấy mắt cá chân cô, rồi dần dần dịch lên, ngón tay thon dài chuyển động. Cô bực bội phát ra âm thanh, hai chân kẹp chặt váy: "Anh làm gì thế? Thủy Thủy! Ở đây có kẻ xấu, Thủy Thủy..."
Thủy Thủy ở ngoài cửa muốn... đập đầu lên cửa.
Fuck!
Cô uống say thì thế này à?
Hạ Thủy Thủy có dự cảm không tốt, run rẩy mở cửa. Quả nhiên người phụ nữ ở bên trong đã nổi trận lôi đình: "Dám trèo lên giường của bà đây? Anh cho rằng anh là tiểu thịt tươi đấy à? Không biết là ai mà cũng dám đi vào. Thủy Thủy, cái tên này dám vào phòng của chúng ta, vừa rồi tớ không cho cậu ra ngoài, bây giờ cậu nhìn đi..."
Vân Khanh lần lượt ném năm cái gối vào người đàn ông.
Trong phòng có một ánh mắt đầy tức tối, làm Hạ Thủy Thủy run rẩy.
Hạ Thủy Thủy hết cách, sao tự nhiên cô lại gây chuyện như thế? Chẳng lẽ là do tác dụng phụ của thuốc giải rượu?
Cô nhanh chóng chạy đến bên giường đè Vân Khanh lại.
"Người xấu, cậu nhìn anh ta đi." Vân Khanh thở phì phò, đứng không vững.
Khi bàn tay của người đàn ông lướt qua, cô ngã lăn ra giường.
Mặt Lục Mặc Trầm đen như đít nồi: "Không biết tôi?!"
"Không biết." Mắt Vân Khanh như diều hâu, vẻ mặt đầy địch ý, ánh mắt sắc bén.
Lục Mặc Trầm giận run người, ba phút trước không phải như thế!
Mẹ nó, cô còn nhào vào lòng anh mà!