Trong không khí sôi động tại quán bar, Cố Hiểu Khê nép mình ở một góc. Tại đây cô không ngừng uống hết ly này đến ly khác, đến khi Nhạc Thiếu Siêu ngồi bên cạnh cũng phải chau mày bất an và ngăn lại thì cô mới chịu dừng.
" Đừng uống nữa, hôm nay em uống nhiều lắm rồi. " Cố Hiểu Khê nghe vậy thì không uống nữa. Nhưng sau khi dừng uống rượu thì cô rơi vào trầm mặc, đôi mắt đầy ưu tư nhìn chằm chằm ly rượu, Nhạc Thiếu Siêu thấy thế thì thật lòng lo lắng, quyết hỏi cho rõ chuyện: " Em sao vậy? Cãi nhau với Uất Trì Ảnh Quân à? "
" Nếu em nói là đúng vậy, thì sẽ thế nào? " Cố Hiểu Khê cười nhạt một tiếng rồi hỏi ngược lại anh.
" Thì anh sẽ dạy cho hắn một bài học. " Nhạc Thiếu Siêu nói rồi, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Cố Hiểu Khê nghe được đáp án này thì hài lòng vô cùng, ít ra sau này vẫn còn người chung chiến tuyến với cô. Nhưng quan hệ giữa Uất Trì Ảnh Quân và Nhạc Thiếu Siêu vừa mới êm dịu chưa được lâu, cô không muốn gây chuyện làm họ lại xích mích như trước nên đáp:
" Em đùa thôi. Thật ra ba em... "
Chưa kịp nói hết câu, từ đâu một dáng người cao lớn tiến đến, chắn mất ánh sáng của Cố Hiểu Khê. Cô bất mãn ngước lên, hiện trong đáy mắt cô là gương mặt tức giận đang nhìn chằm chăm vào cô, là Uất Trì Ảnh Quân. Nhìn thấy anh xuất hiện, Cố Hiểu Khê vẫn như không có chuyện gì làm ai kia ngay sau đó nắm lấy cổ tay cô, gay gắt hỏi:
" Cố Hiểu Khê, em nói không có thời gian đến gặp anh nhưng lại có thời gian ở đây uống rượu cùng Nhạc Thiêu Siêu. Em được lắm! "
Lời này của Uất Trì Ảnh Quân đã đả kích Cố Hiểu Hiểu. Cô mỉm cười, lại có hơi chua chát, nhưng một giây sau đó thái độ thay đổi nhanh chóng đến lạ, bất mãn quát lại Ảnh Quân:
" Anh còn trách em? Nếu hôm đó anh không giả bệnh thì hôm nay em cũng không cần phải nói chuyện với ba của mình. "
" Nếu anh không làm vậy vậy em có chịu đến gặp anh không? Em lúc nào cũng nói bản thân bận việc, nhưng những lúc đó đa phần đều đến đây cùng Thiếu Siêu. "
" Anh thì biết gì chứ! " Cố Hiểu Khê hét lớn, vì không muốn thấy mặt Uất Trì Ảnh Quân nữa nên sau khi giật tay ra, cô quay người lấy túi xách và định rời đi. Còn chưa rời khỏi còn, cả cơ thể Cố Hiểu Khê gần như không còn sức lực và ngã xuống. May thay, Nhạc Thiếu Siêu là người đứng cạnh cô khi ấy nên đã nhanh nhẹn giữ được cơ thể cô trong tay.
Nhìn thấy ánh mắt tức giận xen lẫn lo lắng của Uất Trì Ảnh Quân, Nhạc Thiếu Siêu thở dài một hơi rồi giao lại Cố Hiểu Khê cho anh.
" Hôm nay cô ấy uống rất nhiều, chắc là say rồi. "
" Ừm. " Uất Trì Ảnh Quân bế lấy Cố Hiểu Khê nhưng không khỏi phiền não.
" Cô ấy nói thì nói thế nhưng cô ấy cần cậu. "
" Tôi chỉ giận Hiểu Khê không chịu đến tìm tôi, mỗi lần có chuyện lại chạy đến đây nói chuyện với cậu. "
" Bỏ đi, nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy. " Nhạc Thiếu Siêu nhìn Cố Hiểu Khê, cười khẽ rồi rời đi.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào Cố Hiểu Khê làm cô tỉnh giấc. Cô biết mình đang ở Bán Hải, nhưng trong phòng lúc này chỉ còn mỗi cô, Uất Trì Ảnh Quân rời khỏi phòng từ lúc nào không ai hay. Ngẫm lại, Cố Hiểu Khê khôn biết đêm qua cô đã rời khỏi quán bar bằng cách nào.
Đêm qua sau khi ngất đi vì say, cô đã ngủ suốt đường về và Uất Trì Ảnh Quân đã bế cô lên tận giường mà cô vẫn không hay biết gì.
Sau khi thay xong quần áo, Cố Hiểu Khê xuống phòng ăn thì thấy Ảnh Quân đã ngồi ở đó từ lúc nào. Nhớ đến chuyện cãi nhau trong quán bar tối qua bất giác làm mặt cô hơi nóng, vậy nên cô quyết định hôm nay sẽ nói rõ một lượt với anh.
" Chào buổi sáng. "
" Chào buổi sáng. " Đáp lại lời Cố Hiểu Khê là giọng lạnh lùng của đối phương.
Cố Hiểu Khê có chút bối rối, không biết phải làm gì thì đúng lúc người làm đặt thức ăn xuống bàn và nói: " Cố gia, bửa sáng của Người. "
" Cảm ơn. "
Không khí trong phòng ăn trở nên ngột ngạt và căng thẳng, Cố Hiểu Khê dù cố nuốt cũng chỉ ăn được một nữa. Không nhịn được vì Uất Trì Ảnh Quân vẫn còn giận mình, cô đặt bộ dụng cụ ăn xuống và nói với anh.
" Ảnh Quân, chuyện đêm qua là em không đúng. Em không nên tức giận và cãi nhau với anh. "
" Ừm. " Ai kia ngồi gần đó vẫn chăm chăm nhìn vào tờ báo trên tay.
" Em không gặp anh vì em thật sự bận việc ở Cố thị, hơn nữa... " Cố Hiểu Khê thở một hơi dài rồi nói tiếp: " Hơn nữa hôm qua em nói chuyện với ba xong thì có chút áp lực nên mới đi uống rượu. Chuyện em gặp Thiếu Siêu chỉ là tình cờ. "
Cố Hiểu Khê nói hết những lời này, cô cảm thấy nhẹ lòng hẳn, có điều thái độ không quan tâm của Uất Trì Ảnh Quân khiến cô cảm thấy phật lòng. Giải thích với anh vì không muốn anh nghĩ nhiều, nhưng thái độ này là thế nào?
Không biết qua bao lâu Uất Trì Ảnh Quân mới chịu đặt tờ báo xuống và nói chuyện đàng hoàng với Cố Hiểu Khê.
" Hôm nay em có bận việc gì không? "
" Hôm nay quán bar của em khai trương ở thành phố F. " Cố Hiểu Khê lúc này không thèm nhìn anh nữa, bình tĩnh ăn và định một mình đến thành phố F. Dù tâm trạng khống tốt cũng không nên để nó chi phối những chuyện khác.
" Ăn xong anh đưa em đi. "
Suốt quãng đường đến thành phố F, hai người họ không ai chịu nói một lời, dù ngồi gần nhau nhưng cảm giác như có một bức tường trong suốt ngăn cách. Đến trước cửa quán bar, tốc độ xe bỗng chậm lại, vì Uất Trì Ảnh Quân vẫn tỏ ra lạnh nhạt nên Cố Hiểu Khê bỏ lại một câu rồi mở cửa xe rời đi: " Em chỉ vào một lúc, nếu anh có việc thì không cần đợi em. "
Cùng Uất Trì Ảnh Quân ngồi đợi Cố Hiểu Khê, Hắc Lang lại cảm nhận hơi lạnh ở phía sau không ngừng tỏa ra khắp xe.
" Lão đại, Ngài và Cố gia định cứ vậy mà giận nhau sao? "
Uất Trì Ảnh Quân không đáp lời, nhưng từ kính chiếu hậu trong xe, Hắc Lang nhận ra lão đại của cậu ít nhiều cũng có suy nghĩ về lời vừa rồi của mình.
Vì đã lâu nhưng không thấy Cố Hiểu Khê trở ra, Uất Trì Ảnh Quân cảm thấy không yên lòng. Vừa định vào đó xem thế nào thì từ bên trong, một cô gái mang vẻ đẹp kiêu sa với chiếc váy đen dài chưa đến gối bước ra. Cô kiêu ngạo, ưu nhã bước đến bên chiếc Cadillac màu đen bóng loáng và mở cửa rồi vào trong. Uất Trì Ảnh Quân lạnh lùng hỏi mà chẳng thèm nhìn cô.
" Sao lâu thế? "
" Xử lý chút chuyện. "
Cố Hiểu Khê thản nhiên đáp lại, đương nhiên cũng chẳng buồn phải liếc đến hắn.