Tại Cố thị, Trần Điềm Điềm đứng cách bàn làm việc của Cố Hiểu Khê không xa. Cô nhìn vào quyển sổ nhỏ trên tay, báo cáo lại lịch trình hôm nay của người đối diện thì phát hiện cô ấy ngồi trong tư thế hai tay chống cằm, đôi mắt mang vẻ xa xăm.
" Cố gia, Người không sao chứ? " Tiếng gọi của Trần Điềm Điềm cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Hiểu Khê, đồng thời giúp cô lấy lại tinh thần. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế ngồi, vẻ mặt áy náy: " Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi lơ đễnh. "
" Người vẫn ổn chứ? Hôm nay trông Người không có tinh thần, hay là đã xảy ra chuyện gì? "
" Hừm... " Cố Hiểu Khê khẽ thở dài, người ngã ra sau ghế. " Tôi và Ảnh Quân đang chiến tranh lạnh với nhau. Anh ấy nghĩ rằng tôi né tránh anh ấy, sau đó giận đến giờ. "
" Đúng là dạo này Cố thị rất bận, Cố gia cũng tận khuya mới tan làm. Vậy Người đã nói lý do cho Ngài ấy biết chưa? "
" Anh ấy căn bản không nghe tôi giải thích. "
Điều này khiến Trần Điềm Điềm phải suy nghĩ một cách cẩn thận rồi đưa ra gợi ý cho Cố Hiểu Khê:
" Hay hôm nay Người về sớm đi, đến Bán Hải xem Ngài ấy thế nào? "
" Không được, còn công việc ở đây... "
" Tôi sẽ tăng ca. "
" Như vậy có ổn không? Mấy hôm tôi về trễ cô cũng ở lại cùng tôi, đáng lẽ hôm nay cô được về sớm nghỉ ngơi... "
" Không sao, vấn đề của Người quan trọng hơn. "
Như gợi ý của Trần Điềm Điềm, chiều hôm đó Cố Hiểu Khê tan làm sớm và lái xe đến Bán Hải. Trên đường đi cô đã nghĩ rất nhiều lời ngon ngọt để dỗ cho ai kia không còn giận nữa. Khi xe chạy vào trong sân Bán Hải, Hắc Lang nhận được tin cô đến, hớt hải chạy ra đón.
" Cố gia, sao Người đến mà không báo trước? "
" Có vấn đề sao? Ảnh Quân đâu? " Cố Hiểu Khê dứt lời, cô liền đưa mắt vào trong nhà do bên trong đang phát nhạc rất lớn, khiến tai cô có chút khó chịu.
Hắc Lang nghe nhắc đến Uất Trì Ảnh Quân khiến cậu ấy căng thẳng, ấp úng đáp lời:
" Lão đại... "
" Bên trong làm gì mà ồn thế? " Cố Hiểu Khê ánh mắt nghi hoặc hướng vào bên trong rồi tiến đến. Nhưng Hắc Lang cứ liên tục chặn đường làm cô có chút giận dữ, quát: " Cậu làm gì vậy? Tránh ra! "
Thấy cô tức giận, Hắc Lang không dám làm cô giận thêm nên đã nép người sang một bên. Khi cô tiến vào trong, cậu cũng chạy theo sau.
Bước vào nhà, cảnh tượng đập vào mắt Cố Hiểu Khê khiến cô đứng hình vài giây. Một phần trong này bị tiếng nhạc làm ồn chẳng khác nào quán bar; một phần do Uất Trì Ảnh Quân ngồi bên trong, một tay ôm hai ba cô gái mặc toàn những chiếc váy ngắn cũn cỡn và cùng bọn họ vui vẻ uống rượu rồi cười giỡn với nhau. Sắc mặt Cố Hiểu Khê thoáng chốc đã tái nhợt, bàn tay siết chặt thành quyền. Hóa ra đây là lý do Hắc Lang sống chết cũng không cho cô vào bên trong.
" Tắt nhạc đi. " Cô mặt mày băng lãnh, ra lệnh cho Hắc Lang đứng phía sau. Trước tình cảnh này, cậu ấy không dám trái lời, khép nép đến tắt nhạc.
Không còn tiếng nhạc, nơi này nhanh chóng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Một cô gái ngồi cùng Uất Trì Ảnh Quân không biết phải trái, cũng chẳng rõ người phụ nữ đang đứng trước mặt mình là ai, cứ nghĩ là người giống mình nên ngang nhiên đi đến, giễu cợt.
" Cô cũng là người Uất Trì lão đại gọi đến để chung vui với chúng tôi sao? Nhưng bộ đồ này không làm Ngài ấy thích đâu. "
Cô ta đứng cách Cố Hiểu Khê một khoảng, nhưng khoảng cách ấy đủ để cô ngửi ra mùi nước hoa rẻ tiền của cô ả. Không muốn phí lời với cô ta, Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng liếc mắt hình viên đạn nhìn đối phương, chỉ thế thôi cũng khiến cô ả sợ run người, tức tốc chạy đến rồi ngã lào lòng Uất Trì Ảnh Quân.
" Uất Trì lão đại, cô ta thật đáng sợ, vừa rồi còn liếc em. "
Uất Trì Ảnh Quân không đáp lời cô ả, anh hướng đến Cố Hiểu Khê rồi nói: " Em cũng nên học hỏi bọn họ một chút dáng vẻ thế này. "
" Xin lỗi, cái thói thấp hèn đó tôi không học được. " Cố Hiểu Khê đáp ngắn gọn, xong còn quăng cho ai kia ánh mắt sắc lạnh.
" Có lẽ tôi đến không đúng lúc, cũng không muốn phiền cuộc vui của Uất Trì lão đại nữa. "
Dứt lời, Cố Hiểu Khê quay người rời đi. Nhưng khi bước được vài bước chân, phía sau vang lên một tiếng quát phẫn nộ: " Cút! "
" Anh không cần đuổi, tôi cũng không muốn ở đây thêm chút nào. " Nói xong, Cố Hiểu Khê còn chưa bước thêm được bước nào thì bị Uất Trì Ảnh Quân nắm lấy tay một cách mạnh bạo. Cô quay đầu lại, đối phương đã ở sát sau lưng từ lúc nào không hay.
" Hắc Lang, đuổi đám người đó ra khỏi đây. "
Uất Trì Ảnh Quân ra dứt lệnh, anh kéo Cố Hiểu Khê lên phòng, bỏ mặc đám người bên dưới ngơ ngác chẳng kịp hiểu chuyện.
Cửa phòng mở ra, anh đẩy cô vào trong và đóng sầm cửa lại, giọng gay gắt như tra hỏi phạm nhân:
" Em không ghen khi anh ở bên người khác sao? "
" Anh nghĩ em có nên ghen hay không? " Trái với dáng vẻ như hung thần của Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê điềm tĩnh hỏi ngược lại đối phương.
" Cố Hiểu Khê, rốt cuộc từ trước đến giờ em đã từng thật lòng yêu anh không? "
" Chưa từng! "
Cố Hiểu Khê hạ giọng, chậm rãi đáp trả. Câu trả lời của cô đơn giản và dứt khoát, nhưng chắc chắn sẽ khiến người ta suy sụp.
" Em nói cái gì? Nói lại lần nữa xem. "
Uất Trì Ảnh Quân điên cuồng tiến đến, siết chặt lấy vai cô, lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh khi nghe được đáp án.
" Em không yêu anh nên tha thứ cho việc anh xem em là thứ để anh thỏa mãn ham muốn của bản thân. Em không yêu anh nên không chấp nhất chuyện anh vô cùng ấu trĩ khi tìm nữ nhân khác để chọc tức em. Anh hài lòng chưa? "
Cố Hiểu Khê nói xong, cô thấy mày của Ảnh Quân cũng đã giãn đi đôi chút. Cô do dự một lúc, bộ dạng có chút thống khổ. " Em yêu anh, nhưng anh không phải là lựa chọn duy nhất của em. Vốn dĩ hôm nay em đến đây là muốn dành thời gian bên anh và muốn anh nói rõ chuyện anh giận em, nhưng có lẽ là em chọn nhầm thời điểm. Ảnh Quân, em nghĩ cả hai chúng ta cần thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ này. Đến khi nào em hoặc anh nghĩ thấu, chúng ta hẳn liên lạc với nhau. "
Cô nói xong thì dứt khoác rời đi, nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị anh giữ chặt lấy cổ tay.
" Buông em ra, anh làm tay em đau quá. "
" Em lại muốn chia tay giống lần trước có đúng không? " Uất Trì Ảnh Quân hạ giọng, cúi mặt nhìn xuống dưới nên Cố Hiểu Khê không nhìn được biểu cảm lúc này của anh.
" Em không nói chúng ta chia tay. Em muốn chúng ta cần thời gian để nhìn lại mối quan hệ này. "
" Sau đó thì sao? Vẫn là chia tay? "
Càng nói, tay Ảnh Quân càng siết chặt làm cổ tay cô bị nắm đến phát đau.
" Buông em ra, Ảnh Quân. "
Lúc nhận thức được mọi chuyện, anh thấy cổ tay cô đã đỏ nên buông lỏng ra, cứ như vậy để cô đi mất. Cố Hiểu Khê xuống đến dưới, trên này lại vọng xuống âm thanh thật lớn khiến tất cả mọi người đều bị giật mình.
Hắc Lang và Bạch Lang từ lâu đã chờ bên dưới. Vừa thấy cô một mình rời đi, ít nhiều cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
" Cố gia, Người và lão đại cãi nhau sao? "
Cố Hiểu Khê không trả lời trực tiếp, chỉ cau mày hạ lệnh:
" Hắc Lang, cậu mau lên xem anh ấy thế nào. Bạch Lang, mau gọi James đến. "
" Dạ. "
Trên phòng, Uất Trì Ảnh Quân thấy Cố Hiểu Khê rời đi còn bản thân không thể níu kéo cô lại khiến anh trở nên tuyệt vọng. Anh hối hận và tức giận chính mình vì chuyện hôm nay mình đã làm. Lúc Hắc Lang lên đến nơi, cậu thấy tay Uất Trì Ảnh Quân đang chảy máu, bức tường đối diện cũng có vết nứt. Nhìn thấy Hắc Lang xuất hiện, anh lớn tiếng quát:
" Ai kêu cậu lên đây? "
" Là Cố gia. Cô ấy cũng cho Bạch Lang gọi James đến. "
Sau khi vết thương trên tay Uất Trì Ảnh Quân được xử lý, Hắc Lang vẫn chưa rời đi. Cậu ở lại bên cạnh anh, mạo muội nói vài lời:
" Lão đại, Cố gia thật sự vẫn yêu Ngài. Lúc nãy thuộc hạ đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng khi Ngài bị thương. Có thể là dạo gần đây Cố gia bận việc ở Cố thị, không cố ý tránh mặt Ngài. "
Cùng lúc đó, sau khi rời Bán Hải, Cố Hiểu Khê không trở về nhà nghỉ ngơi mà quay về Cố thị. Nhìn thấy cô trở lại, Trần Điềm Điềm không khỏi kinh ngạc bèn tiến đến.
" Cố gia, sao Người lại đến đây? Có chuyện gì sao? "
Theo chân Cố Hiểu Khê vào phòng làm việc, Trần Điềm Điềm thấy cô ngồi vào chiếc ghế quyền lực thường ngày rồi ngã lưng, thở dài một cách mệt mỏi. Khi nghe Cố Hiểu Khê kể lại mọi chuyện, Điềm Điềm chỉ có thể an ủi cô.
" Cố gia, có thể là Uất Trì lão đại chỉ lừa Người để làm Người ghen thôi. "
" Tôi không sợ anh ấy lừa tôi, chỉ sợ anh ấy không lừa được tôi. "