Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm

Chương 111




Tại Cố thị, trên dãy hành lang vọng đến tiếng giày cao gót đi vội vã. Vì muốn gặp Cố Hiểu Khê, bước chân Trần Điềm Điềm đi càng nhanh. Đứng trước cửa phòng làm việc, cô gõ lên mặt cửa vài cái, người bên trong đã cho vào.

Cố Hiểu Khê ngồi trên bàn làm việc, những tia nắng chiếu vào trông cô càng thêm rạng rỡ. Như thường lệ, cô ấy không thèm ngẩng đầu xem là ai đến, chỉ quan tâm đối phương đến vì việc gì. Lần này Trần Điềm Điềm tiến thẳng đến trước bàn làm việc của Cố Hiểu Khê, theo thói quen gọi một tiếng " Cố gia ", khi cô ấy ngẩng mặt lên thì hai tay dâng lên một tập hồ sơ, bên trong là những gì mình vừa tra được. Không biết thứ trong hồ sơ là gì và quan trọng như thế nào đến nỗi Cố Hiểu Khê đọc xong từ đáy mắt lóe lên một tia khác thường. Cô đưa mắt nhìn Trần Điềm Điềm như muốn xác nhận chuyện này, ánh mắt cả hai đều thể hiện sự bất ngờ và không lường trước được chuyện này sẽ xảy ra.

Tại nhà họ Cố, người làm nhìn thấy Cố Hiểu Khê vội vàng bước vào liền cúi đầu chào cô. Vào đến bên trong, cô thấy Thái Tuyết Anh đang ngồi trên chiếc sofa sang trọng màu kem bằng dáng vẻ thư thái của một vụ phu nhân. Thấy Cố Hiểu Khê trở về mà không báo trước, bà mỉm cười và ngoắt tay ra hiệu cho cô mau đến ngồi cùng.

" Hiểu Khê, con về đột ngột như vậy làm dì không kịp chuẩn bị gì cả? "

Cố Hiểu Khê cau chặt mày, giọng điệu đối với Thái Tuyết Anh đầy vẻ lạnh lùng, xa cách: " Con về nhà của mình cũng phải cần thông báo sao? "

Đương nhiên là không! Thái Tuyết Anh nhìn dáng vẻ lạ lùng của Cố Hiểu Khê khiến bà có chút bất ngờ.

" Con tìm Khuynh Nhược hay ba con? "

" Con tìm dì. " Lời cô dứt khoác nhưng lạnh như sắt thép.

Thái Tuyết Anh xoay nửa đầu khó hiểu, vẻ mặt như thể không hiểu những gì Cố Hiểu Khê nói.

Cô không nhanh không chạm, vẻ mặt lạnh lùng nhắc lại một lần nữa:

" Hôm nay con về đây là để tìm dì. "

" Tìm dì? Có chuyện gì sao con? " Trong giọng Thái Tuyết Anh không khó nhận ra bà đang thắc mắc và bất ngờ. Từ lúc cô trở về tiếp quản Cố thị thì đây là lần đầu hay người ở riêng với nhau.

" Chúng ta lên phòng làm việc đã. "

Dứt lời, Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng lướt qua Thái Tuyết Anh rồi bỏ lên phòng làm việc. Theo sau dáng người nhanh nhẹn của cô, trong lòng bà dâng lên một nỗi bất an kì lạ. Vào đến phòng, Thái Tuyết Anh thấy Cố Hiểu Khê chễm chệ ngồi vào chỗ làm việc thường ngày của Cố Sâm, trông cô lúc này càng thêm phần quyền lực.

Cố Hiểu Khê không nói gì, cô nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ trên bàn. Vì tò mò, Thái Tuyết Anh đi đến và mở hồ sơ ra, bà muốn biết trong đó là thứ gì làm Cố Hiểu Khê phải chạy về đây và muốn gặp riêng mình. Vừa kéo tờ giấy bên trong được một nửa, ánh mắt bà ấy vụt lên một tia hoảng loạn, nhất thời không còn sức lực để đứng vững mà ngã xuống. Thấy Thái Tuyết Anh sốc đến không đứng vững, Cố Hiểu Khê vẫn ung dung ngồi trên ghế và bắt chéo chân, nghiêm mặt hỏi:

" Tại sao dì lại thu mua cổ phần của Cố thị? "

Trong tập hồ sơ là những gì Trần Điềm Điềm điều tra được về người thu mua cổ phần của Cố thị từ những cổ đông nhỏ. Khi hai người họ biết người bí mật thu mua cổ phần là Thái Tuyết Anh thì không giấu được sự ngạc nhiên.

Thái Tuyết Anh lúc này ngoài ngồi ngồi bệt dưới đất thì bà cũng chẳng còn sức lực để đứng lên. Nhìn bà lúc này, khí chất phu nhân khi nãy trong tích tắc đã bay sạch mất. Thêm lời tra hỏi gay gắt từ Cố Hiểu Khê khiến bà mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại.

" Hiểu Khê, dì xin con... đừng, đừng để ba con biết được chuyện này... Nếu không ông ấy... ông ấy... " Thái Tuyết Anh còn không dám tưởng tượng ra cảnh ấy. " Dì mua cổ phần vì dì muốn Khuynh Nhược cũng có phần ở đó. Vì dì thấy ba con giao Cố thị cho con, còn Khuynh Nhược lại không được gì cả, nên dì... nên dì... "

Cố Hiểu Khê vẫn chễm trệ ngồi trên ghế không nói gì, điều duy nhất cô làm chính là nhìn Thái Tuyết Anh bằng ánh mắt lạnh như băng, còn bà ấy vẫn đang ngã gục dưới chân cô.

" Dì biết mình không nên làm vậy... dì... " Thái Tuyết Anh đột nhiên dừng lại, Cố Hiểu Khê cũng không biết bà ấy định làm gì, chỉ thấy cầm một cây viết và viết gì đó vào một mặt của tờ giấy trắng. Sau khi viết xong, bà ấy dõng dạc nói: " Dì sẽ giao toàn bộ số cổ phần dì mua được cho con, dì chỉ cần con đừng nói với ba con chuyện này thôi. "

" Đây là dì đang mua chuộc con sao? "

" Dì... Hiểu Khê... " Nhất thời, Thái Tuyết Anh không còn lời nào để nói.

Cố Hiểu Khê chỉ đơn giản muốn biết vì sao Thái Tuyết Anh lại bí mật mua cổ phần của Cố thị, nhưng đột nhiên bà ấy lại cư xử như thể cô đang uy hiếp mình, thế rồi cô lại có một ít cổ phần của Cố thị từ trên trời rơi xuống.

" Chuyện này con sẽ giải quyết sau, giờ con về công ty trước. "

Khi xuống đến bên dưới, hai người họ nhìn thấy Cố Sâm vừa từ bên ngoài về. Nhìn thấy Cố Hiểu Khê, ông cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên mà thốt lên:

" Con về chơi à? "

" Dạ không, con có chút việc nên sang đây. " Thái Tuyết Anh ở sau lưng Cố Hiểu Khê, nghe được lời này của cô thì thấy chột dạ, hít những ngụm khí lạnh đang tỏa ra từ người cô.

Hiếm khi con gái trở về, Cố Sâm cũng có một số chuyện muốn nói riêng nên gọi cô vào phòng làm việc. Và một lần nữa Cố Hiểu Khê phải quay lại căn phòng vừa rồi.

Trở vào phòng làm việc, Cố Sâm không ngồi ngay bàn làm việc mà đến ghế sofa dài. Cố Hiểu Khê đứng trước mặt ông, thận trọng hỏi: " Ba có chuyền gì quan trọng sao? "

" Con ngồi xuống đi. "

Cố Hiểu Khê ngồi xuống đối diện với Cố Sâm, sau đó nghe ông nói tiếp.

" Dạo trước ba đến công ty nhưng không gặp con, vô tình lại nghe nhân viên với nhau rằng thấy con gấp gáp rời đi, sau đó còn cho họp trực tuyến. Ba còn nghe rằng, họ vô tình nghe được tiếng nam nhân ở bên phía con. "

Cố Hiểu Khê dường như vô cảm, không thể hiện ra chút cảm xúc nào. Cố Sâm thấy vậy liền nói tiếp: " Ngay cả chuyện con hẹn hò ba cũng phải nghe người khác nói mới biết, ba thật là... "

Không để ông ấy nói hết, cô vội ngắt lời: " Ba gọi con vào đây cũng chỉ vì chuyện này thôi sao? "

" Hiểu Khê à, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã đến tuổi phải lấy chồng rồi. Ý ba không phải là nhà họ Cố không lo được cho con, chỉ là ba lo cho con thôi. Nếu con đã có bạn trai rồi thì tốt, đưa cậu ta đến gặp gia đình ta đi, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu nhau, ba sẽ không ngăn cản. "

Đợi Cố Sâm nói hết, Cố Hiểu Khê vội đáp " Con biết rồi! ". Cô nói xong liền đứng dậy, cúi nhẹ đầu chào, gương mặt lạnh nhạt rời đi. Từ khi trở về Trung Quốc, Cố Hiểu Khê đối với ba của mình kính trọng nhưng không gần gũi. Giữa hai người họ như có một vách ngăn không thể nào xóa bỏ.