Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 102




“Anh buông tôi ra! Tôi là đồng nghiệp của em gái anh, anh làm chuyện này không sợ bị truy xét sao?”

“Chính là em gái tôi bảo tôi tới đây, em gái tôi nói cô thích mùi vị này.”

Lưu Mộng Tuyết đặc biệt nói cho anh ta rằng thật ra Ôn Ninh có tình ý với anh ta. Cô ta nói với người phụ nữ như cô thì anh ta phải dùng thủ đoạn đặc biệt để cảm hóa, có vậy thì cô mới một lòng một dạ với anh ta.

Chính vì những lời nói ấy nên anh ta mới chuẩn bị món đồ này. Ôn Ninh nghe xong, trong lòng cô ớn lạnh. Cô tự hỏi những ngày trong công ty, cô đối xử với Lưu Mộng Tuyết tốt vô cùng, cô giúp cô ta mọi thứ khi cô có thể.

Cũng coi như lần này cô bù đắp những gì cô đã gây ra cho Lưu Mộng Tuyết ở khách sạn. Nhưng đổi lại, cô lại phải gánh lấy chuyện này.

Lục Tấn Uyên tan làm, anh đang chuẩn bị lái xe đi thì nhìn thấy chiếc xe Volkswagen màu trắng đang dừng cách công ty không xa. Chiếc xe đó cũng rất phổ biến nhưng hình như có điều gì đó hơi không bình thường.

Anh không kìm nổi, nở nụ cười xem thường, trời vẫn chưa tối mà đôi nam nữ trong chiếc xe đó lại không kiềm chế được, thật là phóng khoáng. Lục Tấn Uyên đang chuẩn bị đạp ga lái xe đi thì bỗng nhiên anh cau mày. Lục Tấn Uyên cảm thấy chiếc xe đó hơi quen mắt, hình như giống chiếc xe hôm đó đón Ôn Ninh về.

Lục Tấn Uyên nghĩ một lúc, anh duỗi tay rút chìa khóa xe ra rồi đi lại đó, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong xe.

“Anh cút đi! Anh đang phạm tội đó!”

“Tốt nhất anh mau buông tôi ra, nếu không thì tôi nhất định sẽ tố cáo anh.”

Những lời nói ấy đã đánh thức trí nhớ của Lục Tấn Uyên.

Tại sao giọng nói này lại giống với cô gái không ngừng kêu cứu đêm hôm đó? Là Lưu Mộng Tuyết đang ở bên trong sao? Ôn Ninh liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực của cô bình thường đã không bằng anh ta, chứ đừng nói đến việc cô còn đang bị thuốc khống chế.

Cô nhìn thấy tình hình càng ngày càng xấu đi, bỗng nhiên có người gõ cửa sổ xe: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Ôn Ninh thấy có người chú ý đến chỗ này, cô lập tức hét lớn: “Xin ngài, xin ngài giúp tôi báo cảnh sát, người này có mưu đồ quấy rối tôi.”



“Cái gì mà âm mưu quấy rối? Bạn trai bạn gái chơi đùa một chút mà cũng cần anh quan tâm sao?”

Lưu Nguyên Đào bị cắt ngang chuyện tốt, anh ta mất bình tĩnh gào lên. Ánh mắt Lục Tấn Uyên sầm xuống. Mặc dù ấn tượng của anh đối với Lưu Mộng Tuyết cũng bình thường thôi nhưng anh không thể nào thờ ơ bỏ đi, để cô ta bị vấy bẩn trước mặt mình: “Xuống xe, ngay bây giờ, nếu không thì anh tự mà gánh lấy hậu quả.”

“Ai sợ ai, giả vờ thì ai mà không biết? Tôi xem thử anh có thể làm gì tôi? Tôi và người phụ nữ của mình chơi đùa kích động trên xe một chút, thì cảnh sát làm sao mà quản được?”

Khí lạnh tỏa ra xung quanh Lục Tấn Uyên, rất lâu rồi không có người dám khiêu khích anh như thế này, người này thật sự là không biết sống chết mà. Nói xong, anh đi thẳng đến chiếc xe của mình đang đậu phía sau.

Ôn Ninh nghe thấy tiếng bước chân xa dần, trong lòng cô vô cùng tuyệt vọng, lẽ nào người đó tin vào lời nói bậy bạ của Lưu Nguyên Đào. Nhưng cô vốn dĩ không phải bạn gái của anh ta. Lẽ nào chút hy vọng khó khăn có được nay lại biến thành tuyệt vọng sao?

“Cứu mạng! Đừng bỏ rơi tôi! Làm ơn, anh giúp tôi đi, cứu tôi đi mà.”

Cô đang đau khổ thì bất ngờ một lực mạnh từ phía sau xe ập đến. Chính là chiếc Rolls-Royce đã húc thẳng và hất văng chiếc Volkswagen đang đậu về phía trước tới một đoạn.

“Chết tiệt, thật là điên mà.”

Lưu Nguyên Đào thấy chiếc xe sang trọng đâm thẳng vào phía sau xe mình. Anh ta hoàn toàn sững sờ, ai ngờ người đàn ông này lại điện như vậy. Chiếc xe của anh ta vốn là hàng secondhand, sau khi bị đụng như thế thì sắp hỏng luôn rồi.

Ôn Ninh cũng bị dọa sợ, cô nắm chặt dây an toàn, cô như vừa thoát chết khỏi vụ tai nạn.

Cũng may ở trên xe có thắt dây an toàn, nếu không thì cô chắc chắn đã bị văng tới phần kính chắn gió phía trước.

Lưu Nguyên Đào tức giận đến mức mở cửa xe đi xuống tranh luận với anh, Ôn Ninh nhân cơ hội nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài. Sau đó, Lục Tấn Uyên mới nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên trong hóa ra là Ôn Ninh, đôi lông mày anh nhíu chặt hơn, sao có thể là cô?

Giọng nói vừa rồi khiến anh cho rằng bên trong là Lưu Mộng Tuyết. Nhưng khi anh nhìn thấy quần áo của Ôn Ninh bị xé toạc, đến mức cô phải nhếch nhác dùng tay che lại, trong lòng anh càng tức giận.

Lúc này, Lưu Nguyên Đào chạy tới: “Anh cho rằng anh lái Rolls Royce thì ngon lắm sao? Anh phải chịu trách nhiệm toàn bộ, nhất định phải đền tiền cho tôi!”



Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn anh ta, giống như anh đang nhìn một người chết vậy: “Tiền, tôi có thể đưa cho cậu, nhưng tôi muốn xem thử cậu có phúc để xài số tiền không?”

Anh nhìn Ôn Ninh đang hoảng loạn đứng bên cạnh: “Còn đứng ngây người ra đó làm gì, mau lên xe.”

Lần này, Ôn Ninh không từ chối, cô nhanh chóng ngồi lên xe Lục Tấn Uyên, cô vẫn lo sợ sẽ xảy ra thêm chuyện xấu.

Lưu Nguyên Đào nhìn thấy Ôn Ninh chạy lên xe Lục Tấn Uyên, anh ta càng thêm phẫn nộ: “Cái đồ tiện nhân nhà cô, cô yêu giàu chê nghèo phải không. Cô thấy người ta có tiền thì nhanh chóng sáp lại gần, đúng là cái đồ không biết xấu hổ..”

Sắc mặt Ôn Ninh trắng bệch, nghe những lời nói khó nghe của Lưu Nguyên Đào, cô níu chặt quần áo trên người lại. Bởi vì đang ở trong xe Lục Tấn Uyên nên cô không còn hoảng sợ như trước, nhưng lửa giận trong lòng cũng không nén lại được.

Tại sao Lưu Mộng Tuyết lại nói như vậy? Cô đâu có lỗi gì với cô ta đâu mà cô ta lại làm nhục cô như thế? Có lẽ vì cảm xúc quá mạnh, hoặc có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc. Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy bụng đau quặn thắt, mồ hôi chảy dài trên mặt.

Lục Tấn Uyên thấy sắc mặt cô không tốt, anh nhanh chóng gọi bảo vệ tới tống Lưu Nguyên Đào đang nói những lời bẩn thỉu vào cục cảnh sát.

“Ôn Ninh, cô không sao chứ?”

“Bụng tôi hơi đau, đưa tôi…tới bệnh viện.” Lục Tấn Uyên không dám chậm trễ, anh lập tức đưa cô tới bệnh viện gần nhất.

Ôn Ninh được đưa vào phòng cấp cứu, sắc mặt cô trắng bệch. Cô nắm chặt lấy áo blouse trắng của bác sĩ: “Bác sĩ, nhất định phải giữ lại con của tôi.”

Lục Tấn Uyên đứng đợi ở bên ngoài, trong lòng anh cảm thấy bản thân mình thật nực cười. Trong bụng Ôn Ninh không phải là con của anh mà anh lại cảm thấy lo lắng hơn ai hết.

Anh nhìn thấy dáng vẻ cô khó chịu thì không thèm quan tâm đến chuyện gì trên đời gì, anh vượt mấy cái đèn đỏ nhanh chóng đưa cô tới đây. Điều này không giống con người của anh, có phải anh đối xử quá tốt với Ôn Ninh rồi không?

Lục Tấn Uyên đang suy nghĩ lung tung thì bác sĩ bước ra: “Cũng may đưa tới bệnh viện kịp thời, người lớn không sao, đứa bé cũng ổn, nhưng sao trong cơ thể bà bầu lại có loại thuốc đó? Nó rất nguy hiểm đó!”

Lục Tấn Uyên nghe vậy, sắc mặt anh sầm lại, Lưu Nguyên Đào sao lại dám dùng loại thủ đoạn thấp hèn này? Nghe điện thoại, anh lập tức gọi cho luật sư: “Anh giúp tôi xử lý một vụ án và tống một người vào tù, cho anh ta ở tù càng lâu càng tốt.”