Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 103




Sau khi bác sĩ xác nhận tình trạng Ôn Ninh không còn nguy hiểm, cô được đưa vào phòng bệnh. Bác sĩ dặn Lục Tấn Uyên tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát một thời gian, tốt nhất là tĩnh dưỡng, tránh bị động thai.

Lục Tấn Uyên nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Ôn Ninh. Bởi vì bác sĩ đã tiêm thuốc có tác dụng an thần nên hiện tại cô ngủ rất say, dáng vẻ cô yên tĩnh khiến trong lòng anh cũng cảm thấy bình tĩnh, an lòng.

Có lẽ như vậy cũng tốt.

Lục Tấn Uyên cũng hơi mệt, anh vừa định nghỉ ngơi một lát thì bên ngoài truyền đến tiếng ồn: “Tổng giám đốc Lục, tôi muốn gặp anh!”

Sắc mặt Lưu Mộng Tuyết hoảng loạn chạy vào. Cảnh sát vừa tìm đến nhà họ Lưu và đưa tất cả bọn họ đi thẩm vấn. Sau đó, cô ta mới biết được Lưu Nguyên Đào không những không gây khó dễ được cho Ôn Ninh, mà còn bị Lục Tấn Uyên phát hiện. Bây giờ anh ta đã bị đưa đến đồn cảnh sát, có thể phải đối mặt với cáo buộc cưỡng hiếp chưa thành.

Xảy ra chuyện này, toàn bộ nhà họ Lưu rất hoảng loạn, ba mẹ Lưu Mộng Tuyết khóc lóc đòi chết bắt cô ta phải tới giải quyết vấn đề này.

Trong lòng Lưu Mộng Tuyết vừa mắng thầm anh trai vô dụng của cô ta vừa đành lòng tìm tới đây. Cô ta lo lắng rằng Lưu Nguyên Đào sợ tội, sợ anh ta sẽ kéo cô ta xuống nước theo, vậy thì tiêu mất.

Ôn Ninh nhíu mày, dường như cô sắp bị tiếng động ồn ào bên tai đánh thức. Lục Tấn Uyên lạnh lùng đi ra ngoài, anh vừa mở cửa thì Lưu Mộng Tuyết giống như thấy được vị cứu tinh, cô ta chạy tới bổ nhào vào anh.

“Tổng giám đốc Lục, anh trai tôi đang ở cục cảnh sát…cầu xin anh giúp tôi một tay.”

Sắc mặt Lục Tấn Uyên không chút cảm xúc, anh tránh đi, Lưu Mộng Tuyết bổ nhào vào khoảng không, cô ta cảm thấy xấu hổ. Sau đó, Lưu Mộng Tuyết nhanh chóng bày ra dáng vẻ tội nghiệp, nước mắt đầm đìa: “Tổng giám đốc Lục…”

Lục Tấn Uyên không hề cảm động trước những giọt nước mắt của cô ta, thậm chí anh còn cảm thấy chán ghét cực kỳ.

Người làm chuyện sai trái là anh trai cô ta, bây giờ cô ta lại tỏ vẻ đáng thương. Nếu lúc đó anh không nhiều chuyện xen vào, thì e rằng bây giờ anh ta đã tạo ra sai lầm lớn không thể bù đắp được.

“Chuyện mà anh trai cô làm sai thì anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm” Lục Tấn Uyên không chút dao động: “Đây là bệnh viện, cô quá ồn ào, đi ra ngoài đi.”

Lúc Lưu Mộng Tuyết muốn nói gì đó với anh thì cũng đúng lúc bác sĩ đi tới, muốn vào xem tình hình của Ôn Ninh.

“Cô ấy ngủ rồi, có chuyện gì nói với tôi trước đi.”



Lục Tấn Uyên biết hôm nay Ôn Ninh đã chịu sự sợ hãi không nhỏ, anh không muốn người khác làm phiền cô.

Bác sĩ gật đầu, sau đó đưa thuốc cho Lục Tấn Uyên: “Cũng không có gì, bây giờ cô ấy nên thay đổi chế độ dinh dưỡng hiện nay của mình. Nếu cứ duy trì như thế thì cô ấy có thể sẽ làm cho thai nhi bị suy dinh dưỡng.”

Lưu Mộng Tuyết nghe thấy hai từ thai nhi, cô ta không biết nên khóc hay nên nén lại nước mắt. Ôn Ninh vậy đang mang thai? Là con của Lục Tấn Uyên sao?

Thử nghĩ xem, nếu không phải là con của Lục Tấn Uyên thì sao anh có thể quan tâm cô như vậy.

Trong lòng Lưu Mộng Tuyết đột nhiên nổi lên oán hận, hóa ra Ôn Ninh đã sớm biết chuyện này từ lâu. Nhưng cô lại giả bộ ở trước mặt cô ta, nhìn cô ta cầu xin Lục Tấn Uyên mà không thấy vui vẻ bỏ qua?

“Cô còn không đi mau?” Lục Tấn Uyên cầm món đồ trong tay. Lúc này, anh mới để ý thấy Lưu Mộng Tuyết vẫn còn đang nhìn chằm chằm mình. Anh không vui, ngay tức khắc đuổi cô ta đi.

Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Tấn Uyên, trong lòng cô ta cảm thấy vừa chua xót vừa bất lực. Sự ấm áp duy nhất anh dành cho cô ta chính là lúc anh hiểu lầm cô ta là Ôn Ninh. Bây giờ cô ta tỉnh mộng rồi, tất cả đều kết thúc rồi!

Lúc đi ra, bỗng nhiên Lưu Mộng Tuyết cảm thấy rất hận Ôn Ninh. Nếu không phải do cô tình cờ mang Lục Tấn Uyên bước vào cuộc sống của cô ta, thì bây giờ cô ta sẽ không ra nông nỗi này.

Cảm giác có được rồi lại mất đi so với cảm giác chưa từng có được thì càng khiến người ta đau khổ hơn. Loại thống khổ này khiến người ta ham muốn điên cuồng.

Lưu Mộng Tuyết tuyệt vọng đi được vài bước, đúng lúc này, một người đàn ông va vào cô ta, người đó cúi xuống nhìn Lưu Mộng Tuyết: “Là cô ta, dẫn đi.”

Thậm chí Lưu Mộng Tuyết còn chưa kịp phát ra âm thanh phản kháng nào thì đã bị chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt chặt miệng, cô ta ngất xỉu.

Ôn Ninh ngủ một giấc thật sâu dưới tác dụng của thuốc, khi cô tỉnh lại thì trời đã tối. Ôn Ninh ngồi dậy cử động thân thể cứng đờ, cô nhìn phòng bệnh trống trải chỉ có mình cô, trong lòng cô cảm thấy hơi mất mát.

thường thì không thấy gì, đến lúc cần người chăm sóc thì cô mới cảm thấy bản thân cô đơn một mình, thật đáng thương. Ôn Ninh nghĩ Lục Tấn Uyên có lẽ đã rời đi sau khi đưa cô đến đây, cô bất lực lắc đầu.

Anh có thể ra tay cứu cô từ tay tên đàn ông đó thì đã là ân tình rất lớn rồi. Lẽ nào cô còn muốn Lục Tấn Uyên vẫn luôn ở trong phòng bệnh của cô đợi cô tỉnh sao?



Cô hơi đề cao bản thân rồi. Ôn Ninh nghĩ rằng mới suy nghĩ lộn xộn vừa rồi là do cô mang thai, chắc hẳn khi mang thai cô đã trở nên ngu ngốc. Vậy nên mới có thể nghĩ ra những chyện không có thật như vậy.

Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, An Thần đang đứng trông ở bên ngoài nhìn thấy đèn trong phòng bệnh bật sáng. Anh ta bước vào đưa bữa tối đầy đủ dinh dưỡng cho cô: “Cô ăn chút gì đi.”

Ôn Ninh cảm kích nhận lấy, đúng lúc cô cũng đang đói: “Là Lục Tấn Uyên bảo anh mang đến?”

An Thần gật đầu, trong lòng Ôn Ninh cảm thấy ấm áp, đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó: “Người đó đâu?” Lưu Nguyên Đào suýt nữa lừa gạt cô, còn

suýt làm đứa bé trong bụng cô bị thương. Cô không nhịn được, bèn hỏi cho rõ tung tích hiện nay của anh ta.

“Chuyện này Boss nói anh ấy sẽ xử lý.” An Thần nói đầu đuôi mọi chuyện, chuyện của Lưu Nguyên Đào nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, rốt cuộc cuối cùng anh ta cũng không thành công. Nhưng Lục Tấn Uyên không muốn bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy, cho nên phải dùng một số thủ đoạn đặc biệt. Những chuyện này không thích hợp nói cho Ôn Ninh nghe.

Nụ cười trên mặt Ôn Ninh nhạt đi mấy phần, cô ăn chậm lại: “Tôi biết rồi.”

Lưu Nguyên Đào là anh trai của Lưu Mộng Tuyết, Lục Tấn Uyên đối xử đặc biệt với cô ta như thế. Vì vậy chắc chắn anh sẽ giúp cô ta, cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ vậy, trong lòng Ôn Ninh cảm thấy mất mát một điều gì đó. Rốt cuộc, nếu Lục Tấn Uyên hạ quyết tâm giúp đỡ Lưu Nguyên Đào thì sao cô có thể đối phó lại anh được. Chuyện này cũng chỉ có thể bỏ qua, chỉ sợ là cô thật sự không cam lòng bỏ qua cho tên khốn đáng chết đó.

An Thần không chú ý đến sự bất thường của cô, anh ta nhìn thời gian: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đi về trước đây. Tôi đã mời một người chăm sóc bệnh nhân cho cô rồi, có chuyện gì cô cứ gọi cô ấy, cô ấy sẽ tới giúp đỡ cô.”

Ôn Ninh gật đầu, ánh mắt cô dõi theo, nhìn An Thần rời đi. Cô nhìn thấy người chăm sóc bệnh nhân đứng bên ngoài cửa, cô nghĩ lẽ nào đây là cách Lục Tấn Uyên bồi thường cho cô, cô thật sự không vui vẻ nổi.

Sau khi Ôn Ninh ở bệnh viện điều trị mấy ngày thì cuối cùng cô cũng có thể xuất viện. Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đều nằm ở trên giường, lúc đi vệ sinh đều có người đi theo vì sợ cô xảy ra chuyện.

Chỉ trong vài ngày mà tưởng như đã qua vài năm, cô sắp ngột ngạt chết rồi. Cuối cùng, sau khi đi làm, Ôn Ninh phát hiện Lưu Mộng Tuyết đã không còn ở đây nữa.

Nhưng như vậy cũng tốt, trong lòng Ôn Ninh vẫn có khúc mắc với cô ta. Dù sao cô đối xử với cô ta không tệ nhưng kết quả lại bị cô ta đâm một nhát, thật ra là lừa gạt cô mà thôi. Ôn Ninh đang đi làm, đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, là một số lạ gọi đến.

Ôn Ninh không nhận điện thoại, nhưng một lúc sau, người đó gửi tin nhắn tới: “Cô không muốn biết người hôm đó ở phòng tổng thống trong khách sạn Minh Thịnh là ai sao?”