Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 101




Mới sáng sớm Ôn Ninh đã liên tiếp nhận được hai bó hoa tươi khiến cô nổi giận đùng đùng. Bó đầu tiên chín mươi chín bông hoa hồng thì còn được, nhưng bó thứ hai là chín trăm chín mươi chín bông hoa ly được vận chuyển bằng đường hàng không. Tuyệt đối không phải là bút tích của người bình thường.

Không ít người đều cảm thán rằng, cô có phải là được cậu ấm ăn chơi nào đó xem trọng rồi không và tên đó đang nhiệt liệt theo đuổi cô. E là chẳng bao lâu sau, cô sẽ lắc mình từ một nhân viên nhỏ bé khó khăn trở thành con dâu nhà giàu.

Lưu Mộng Tuyết ngắm mình trong gương ở nhà vệ sinh, ánh mắt cô ta liếc nhìn bông hoa hồng đặt trên bệ rửa tay. Cô ta cảm thán rằng không hổ danh là tập đoàn Lục Thị, ngay cả nhà vệ sinh cũng mang đầy ý thơ như vậy.

Nhưng Lưu Mộng Tuyết vừa bước tới gần thì sắc mặt cô ta lập tức hơi méo mó. Đây không phải là hoa tươi cô ta mới vừa giúp Lưu Nguyên Đào chọn sao, nhãn hiệu giống như đúc. Cô ta lại liên tưởng đến những tin đồn trong công ty rồi lập tức hiểu ra.

Ôn Ninh đáng chết, hoa người khác tặng thì ném trong nhà vệ sinh. Hoa ly của Lục Tấn Uyên tặng thì bảo quản cẩn thận, còn nói bản thân không có hứng thú với anh ta? Giả dối chết đi được. Nhưng Lục Tấn Uyên đã chủ động tặng hoa cho cô, có phải là chứng minh anh thật sự để ý đến cô?

Lúc này, Lưu Nguyên Đào gọi điện thoại đến: “Sao rồi? Cô ấy nhận được hoa có thấy cảm động không?”

Cảm động cái gì chứ, món quà anh ta tặng làm sao mà so được với Lục Tấn Uyên tặng được?

“Cô ấy nói rất thích, sau khi tan làm còn muốn đích thân cảm ơn anh, anh tới đây tìm cô ấy đi. Đến lúc đó cô ấy ngại ngùng thì anh có thể chủ động hơn, da mặt con gái tương đối mỏng.”

Lưu Mộng Tuyết nghĩ một hồi, cô ta tính toán trong lòng.

Ôn Ninh nhìn bó hoa ly lớn trước mặt mình, cô phiền não nhiều hơn là vui vẻ. Lục Tấn Uyên vung tay một cái thì vui vẻ rồi, vốn dĩ cô không có cách nào xử lý nhiều đồ như vậy, đặt ở đây không chỉ vướng víu mà con rất phô trương. Đặt nó ở trong này quá gây sự chú ý, cứ như cô đang khoe khoang vậy. Ôn Ninh không muốn vì chuyện này mà nổi tiếng trong công ty.

Lục Tấn Uyên đi ra khỏi phòng làm việc, anh nhìn thấy cô ngớ người nhìn những bông hoa đó, sắc mặt không mấy vui vẻ: “Sao thế, không vui?”

Chẳng lẽ người phụ nữ này nhận hoa xong bị doạ sợ luôn rồi? Từ trước đến nay Lục Tấn Uyên chưa bao giờ tặng ai cái gì. Anh luôn cảm thấy chuyện này thật nhàm chán. Đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho người khác.

Thật không ngờ Ôn Ninh lại có phản ứng này.



“Không có…Chỉ là tôi cảm thấy đặt nó ở đây hình như hơi chiếm chỗ.”

“Tầng thượng lớn như vậy, lẽ nào còn không có chỗ để một bó hoa sao?” Lục Tấn Uyên cau mày: “Tóm lại, cô phải chăm sóc hoa cho thật tốt, đừng để tôi phát hiện những bông hoa này bị cô ném đi.”

“Vậy bó hoa này rốt cuộc là do anh tặng cho tôi sao? Anh còn muốn tôi chăm sóc nó?”

Ôn Ninh không còn lời nào để nói. Có người như vậy sao, tặng hoa rồi còn muốn người ta chăm sóc nó cẩn thận, không thể tuỳ tiện vứt đi. “Đây là tấm lòng của tôi, tôi nghĩ là cô không nên dẫm đạp lên lòng tốt của người khác.”

Lục Tấn Uyên nhẹ nhàng nói, sau đó anh quay về phòng làm việc. Ôn Ninh nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của anh, anh nói thì thật đơn giản nhưng chăm sóc nhiều bông hoa như vậy rất phiền phức. Muốn cho hoa luôn tươi tốt, không khô héo thì e rằng phải chăm sóc nó hằng ngày, bón chất dinh dưỡng cho nó. Anh đúng là tiêu tiền để mua rắc rối đổ lên cho người khác.

Một ngày không mấy êm đềm cuối cùng cũng trôi qua.

Ôn Ninh thu dọn đồ đạc rồi tan làm, cô vừa mới bước tới cổng công ty thì Lưu Nguyên Đào đã đuổi tới: “Ôn Ninh, tôi đưa cô về nhà”

Ôn Ninh nghĩ cũng không thèm nghĩ, cô liền lắc đầu: “Không cần đâu, tự tôi đi về tiện hơn, không phiền anh đâu.”

Lưu Nguyên Đào bị cô từ chối, trong lòng anh ta tỏ vẻ xem thường, hoa cũng đã nhận rồi, còn giả vờ dè dặt cái gì chứ. Phụ nữ đúng thật là miệng nói một đằng mà lại làm một nẻo như thế đó, đúng là đồ nhà nghèo.

“Thật ra tôi có lời rất quan trọng muốn nói với cô, tôi đưa cô về nhà, trên đường tôi sẽ nói”

Ôn Ninh thấy anh ta kiên trì vậy, cô cũng tò mò muốn biết rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì, thế là cô đồng ý. Hai người ngồi trên xe, Lưu Nguyên Đào nhìn Ôn Ninh mặc đồ công sở vừa khít người. Đôi chân thon dài trắng nõn vắt chéo lên nhau, vạch ra một đường cong duyên dáng khiến người nhìn cảm thấy nóng trong lòng, anh ta kìm được nuốt nước bọt.

“Ôn Ninh, bó hoa hôm nay cô nhận được đâu rồi? Thật ra tôi đã thích cô từ nhìn đầu tiên, không biết cô.” ngay cái

Ôn Ninh giật nảy mình, cô không hề nghĩ đến lời mà Lưu Nguyên Đào muốn nói là những lời này, nghĩ lại thì lẽ nào bó hoa đó cũng là do anh ta tặng?

“Xin lỗi, tôi không nghĩ đến chuyện này. Có lẽ trong khoảng thời gian dài sắp tới tôi sẽ không qua lại với ai. Về chuyện này, sau này anh đừng tặng quà cho tôi nữa, lãng phí tiền bạc”



Ôn Ninh thẳng thắn từ chối, bây giờ tình huống của cô rất đặc biệt. Trong bụng cô còn có một đứa bé chưa sinh ra, làm sao có thể phát triển mối quan hệ yêu đương với ai được, vậy không phải là cô đang hãm hại người ta sao?

Lưu Nguyên Đào thấy Ôn Ninh từ chối thẳng thừng như vậy. Trong lòng anh ta không thoải mái. Anh ta nhớ lại lúc em gái anh ta nói cô rất vui vẻ khi nhận được món quà, chỉ có vấn đề là Ôn Ninh ngại ngùng. Em gái anh ta đã nói rằng đàn ông muốn chinh phục phụ nữ thì phải chủ động một chút.

“Ôn Ninh, thật ra cô không cần giả vờ dè dặt đâu, tôi rất thích cô.”

Nói xong, Lưu Nguyên Đào tiến lại gần muốn hôn cô. Ôn Ninh thấy khuôn mặt của anh ta đang tiến lại gần. Cô giật nảy mình, cô tát anh ta theo bản năng tự vệ. Cô mua mở cửa xe rồi rời đi nhưng cửa xe đã bị anh ta khóa lại.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì, anh điên rồi sao?”

Cô đã dứt khoát từ chối như vậy mà anh ta lại muốn cưỡng hôn cô sao?

“Giả vờ cái gì mà giả vờ, loại người như cô có thể sống ở tiểu khu cao cấp như vậy không phải là dựa vào việc lên giường người ta sao? Lẽ nào chỉ có người có tiền mới có thể lên giường, người như tôi thì không được sao?”

Lưu Nguyên Đào độc thân hai mươi mấy năm chưa yêu ai, anh ta sớm đã mang hận trong lòng mà lại còn bị cô tát một cái. Phẫn nộ của anh ta xông lên tới não, người phụ nữ đáng chết này lại dám đánh mình?

Lưu Nguyên Đào thấy Ôn Ninh không để cho anh ta chút thể diện, trong lòng anh ta hừng hực tức giận. Anh ta vơ tay cầm lấy một chai thuốc xịt mà lúc trước đám bạn không ra gì đã đưa cho anh ta, sau đó anh ta xịt vào cô.

Ôn Ninh không kịp đề phòng nên bị món đồ kì lạ đó xịt vào mặt. Mặc dù cô đã lập tức nín thở, nhưng vẫn bị hít vào một ít. Đột nhiên, một cảm giác nóng ập vào cơ thể cô, bàn tay đang bấm nắm cửa xe của cô cũng dần trở nên yếu ớt.

Rốt cuộc anh ta đã xịt thứ gì, một tia sợ hãi cùng hoảng sợ lóe qua trong đầu cô. Ôn Ninh sợ hãi không biết anh ta sẽ làm gì mình, lại sợ lọ thuốc chết tiệt kia sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng cô.

Lưu Nguyên Đào thấy vậy cười mỉa, hai bàn tay bẩn thỉu dính đầy dầu mỡ vuốt ve khuôn mặt Ôn Ninh: “Sao rồi? Bây giờ cô còn muốn từ chối nữa không?”

Ôn Ninh liều chết nhìn chằm chằm anh ta, cô cắn môi, cơn đau khiến cô tỉnh táo phần nào.