Lục Tấn Uyên dựa người bên cửa sổ. Bộ dạng an tĩnh của anh giống như là một pho tượng được chạm trổ hoàn mỹ lại có chút không chân thực.
“Sao anh lại tới đây?” Ôn Ninh vỗ vỗ ngực. Vừa rồi thấy bóng người làm cô giật nảy mình.
Cô còn tưởng trong nhà có trộm. Mặc dù tất cả mọi thứ của cô cộng lại cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
“Tới xem rốt cuộc cô đi đâu.” Lục Tấn Uyên nhớ lại một màn vừa rồi, Ôn Ninh được một người đàn ông đưa về nhà, mà người này anh chưa thấy qua bao giờ.
Đối với cách cư xử mạnh mẽ và tự tin này của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh không thể lý giải, nhưng cũng không thể phản kháng.
Cô đơn giản không hiểu Lục Tấn Uyên định làm gì, lại tính thế nào. Bọn họ đều đã ly hôn rồi, anh cứ để ý tới cô nhiều như vậy làm gì?
“Đó là người đàn ông mà cô mới tìm được?” Lục Tấn Uyên thấy trên mặt cô có vẻ không kiên nhẫn thì giọng điệu cũng không nhẹ nhàng được nữa.
Vốn tâm trạng của cô không tệ bỗng bị anh nổi lên lửa giận: “Tôi đã nói là đi ăn cơm ở nhà một đồng nghiệp trong công ty. Bọn họ bảo để tôi tự đi về là không lễ phép nên mới bảo anh trai cô ấy tiễn tôi về. Muốn tin thì tin.”
Cô đang nghi ngờ không biết hình tượng của cô trong lòng anh làm gì mà chỉ cần nhìn thấy cô và một người đàn ông khác ở cùng một chỗ là anh lại nói đó là tình nhân của cô.
Ôn Ninh không phải là loại phụ nữ tùy tiện như vậy.
Thấy Ôn Ninh nói một hơi như vậy, mặt kìm nén đến đỏ bừng, vẻ mặt căng cứng của Lục Tấn Uyên cũng thả lỏng một chút: “Tôi còn đang nghĩ sao mắt nhìn người của cô lại kém đến vậy.”
Ôn Ninh nghe thì chỉ cảm thấy Lục Tấn Uyên đúng là hết thuốc chữa. Cô lườm một cái rồi đi đến tủ lạnh lấy hoa quả lên chuẩn bị ăn.
Lúc này anh lại nói: “Đồng nghiệp nào?”
Ôn Ninh suýt chút nữa thì ho ra miếng ô mai trong miệng: “Lưu Mộng Tuyết đó. Chính là cái người mà anh bảo An Thần cố ý sắp xếp vị trí cho.”
Nghe được cái tên này thì sắc mặt anh liền trở nên khó coi.
Lưu Mộng Tuyết này trong công ty thì không chăm chỉ làm việc, nếu như không phải cô ta có ơn đối với anh, lúc ấy anh lại đúng là cho cô ta một cái hứa hẹn thì nhất định anh đã sớm đuổi việc cô ta rồi.
Chỉ là không ngờ cô ta lại có quan hệ khá tốt với Ôn Ninh.
“Cô không cảm thấy cô ta có chỗ nào lạ sao?”
Lần trước, Ôn Ninh cũng thấy được cô ta chạy tới phòng lấy lòng anh mà, như thế mà vẫn có thể làm bạn, trong lòng Ôn Ninh không có một chút ghen ghét nào à?
“Vẫn ổn mà.” Ôn Ninh lắc đầu, đối với Lưu Mộng Tuyết, cô chỉ coi cô ta là một đứa trẻ cần giúp đỡ mà thôi.
Lục Tấn Uyên biết được trong lòng cô không quan tâm chuyện lần đó thì tâm trạng đột nhiên không tốt.
Nhìn cô đang vui vẻ ăn hoa quả, thậm chí còn không liếc mắt tới anh một cái thì Lục Tấn Uyên liền tức giận đi ra ngoài: “Chỉ biết ăn”
Nói xong thì rời đi.
Ôn Ninh khó hiểu mà nhìn anh rời đi. Đồ ăn của cô có chọc gì tới anh à, đây là cô dùng tiền của mình để mua đấy.
Chẳng lẽ anh vì cô và Lưu Mộng Tuyết quá gần gũi, sợ cô nói ra chuyện lúc trước cô và anh từng kết hôn rồi phá hủy tình cảm giữa bọn họ?
Nghĩ vậy, Ôn Ninh cảm thấy có khả năng. Dù sao, cái cô Lưu Mộng Tuyết này là do anh phá lệ cho vào làm, với cả còn dám thân mật với anh trong công ty như vậy. Nếu không có ẩn tình thì làm sao có lá gan lớn vậy được?
Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Ninh lại cảm thấy không ngon miệng, bỏ lại hoa quả trong tay xuống, đi nghe nhạc dưỡng thai.
Lưu Nguyên Đào về đến nhà mà không thấy vui. Lưu Mộng Tuyết thấy thế thì vội hỏi chuyện gì xảy ra.
Biết được Ôn Ninh đang ở trong một khu chung cư cao cấp, trong lòng cô ta càng chua. Như vậy, nhất định phải để Lưu Nguyên Đào theo đuổi được Ôn Ninh.
“Thật ra, chị ấy cũng là một người giàu có ngầm. Anh nhìn dáng dấp của chị ấy và minh tinh Ôn Lam có điểm giống nhau không, lại cùng họ Ôn. Chị ấy chính là con cháu nhà họ Ôn, nếu anh có thể lấy được chị ấy thì con %3D đường về sau nhất định bằng phẳng.”
Lưu Mộng Tuyết chém bừa, vậy mà lại nói trúng sự thật. Thậm chí, vì muốn cổ vũ Lưu Nguyên Đào mà còn nhịn đau lấy ra một chút trong khoản tiền mà Lục Tấn Uyên đưa cho mình: “Anh, theo đuổi người ta cần dùng tiền. Em giúp anh, chỉ cần anh theo đuổi được thì không lo đầu tư không có lãi.”
Ngày hôm sau.
Đi làm, Ôn Ninh đang định đi lên tầng thì bảo vệ đột nhiên đưa cho cô một bó hoa tươi.
Ôn Ninh có chút hoang mang, nhìn bó hoa mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngược lại, đồng nghiệp đi làm thấy được thì ồn ào: “Ái chà, đây là chuyện gì vậy?”
“Là ai thế? Bộ dạng thế nào, cô cũng thần bí quá đấy!”
Mặt Ôn Ninh đỏ lên, cô đã quen ở trong công ty không có tiếng tăm gì, đột nhiên bị chú ý như vậy thì cảm thấy cả người đều ngượng ngùng.
Ôm bó hoa lên tầng cao nhất, Ôn Ninh nhanh chóng mở tấm thiệp trong đó. Cô bây giờ như vậy, đứa bé trong bụng còn không biết con của ai thì làm sao có thể cùng người ta yêu đương?
Cho nên vẫn phải bảo anh ta tiết kiệm tiền một chút, đừng nên uổng phí tâm tư trên người cô.
Lục Tấn Uyên vừa lên tầng cao nhất thì đã thấy Ôn Ninh ôm một bó hoa hồng, còn đang cúi đầu đọc thiệp.
Bó hoa kia rất lớn, chiếm nửa người Ôn Ninh. Màu hoa rực rỡ cộng thêm gương mặt trắng hồng của cô càng lộ ra vẻ mộc mạc. Nhất thời làm cho người ta nghĩ tới một từ: “Người còn đẹp hơn hoa.”
Chỉ là Lục Tấn Uyên không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, anh trầm mặt đi qua, nhìn bó hoa đỏ thắm đó thì nói: “Đúng là xấu, thời đại gì rồi mà còn tặng loại này?”
Ôn Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của Lục Tấn Uyên: “Cũng đâu phải tặng cho anh.”
Dù sao cũng là tấm lòng của người ta, cho dù không thích thì cũng không thể nói như vậy.
“Mang lên tầng của tôi thì tôi ngứa mắt. Sao, không được nói à?”
Lục Tấn Uyên thấy cô còn dám mạng miệng thì càng không khách khí. Cô không trả lời lại, thế là anh hừ lạnh một tiếng: “Xử lý nó ngay đi, đừng để tôi nhìn thấy.”
“Cái này không cần thiết chứ?” Ôn Ninh nhìn lại tấm thiệp kia, trên đó không viết tên, chỉ có một câu thổ lộ: “Tôi đối với em là vừa gặp đã yêu.”
Dù sao cũng là lần đầu được người khác tặng hoa, cứ vậy mà vứt đi làm Ôn Ninh thấy có chút ngại.
“Có cần thiết hay không là do tôi quyết định. Nếu còn nhìn thấy bó hoa này thì tự tay tôi sẽ ném đi.”
Không ném, để cô nhìn vật nhớ người à?
Lục Tấn Uyên nói xong thì rời đi, Ôn Ninh bất đắc dĩ, nhưng mà cô cũng không trực tiếp phản kháng lại lệnh của Lục Tấn Uyên. Thế là chỉ có thể mở bó hoa ra, đưa cho đồng nghiệp mỗi bộ phận cắm một bình hoa.
Lục Tấn Uyên ngồi trong phòng làm việc thấy dáng vẻ oan ức của cô thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Một bó hoa thôi, cần phải như thế à?
Anh lấy điện thoại ra dặn dò An Thần mấy câu.
Chỉ chốc lát sau, Ôn Ninh liền nhận được một bó hoa còn to hơn bó hoa trước rất nhiều.
Thậm chí không phải là một mà phải hai người cầm tới.
Ôn Ninh kinh ngạc đến ngây người, mở ra xem thì là 999 bông hoa loa kèn được kết lại với nhau thành một hình trái tim hoàn hảo.
Lục Tấn Uyên nhìn bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của cô thì khóe môi lộ ra nụ cười.