“Con hiểu ý của mẹ.”
Thi Hạ nhìn bà, cô đã hiểu đâu là bí quyết Tô Giai Kỳ có thể làm cho gia đình vui vẻ, hòa thuận như vậy.
Tất thảy không phải xuất phát từ lợi ích, mà từ người nhà của mình!
Tô Giai Kỳ cười, đáp lại: ‘Vậy là được rồi, nhà yên muôn sự lành, mẹ cũng an tâm, mẹ về trước đây, Hạ Hạ, con làm việc cho tốt nhé.”
Thi Hạ lập tức đứng lên nhưng bị Tô Giai Kỳ khéo léo từ chối.
“Không cần đâu, Cảnh Dương sẽ đến đón mẹ, buổi trưa con nghỉ ngơi một lát đi, mắt con thâm quầng hết rồi.”
Thi Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.
Chốc lát sau, Lệ Cảnh Dương đến nơi.
Khi đi ngang qua Thi Hạ, Lệ Cảnh Dương còn cố ý dựng ngón tay lên với Thi Hạ.
“Chi dâu, em tin tưởng chị.”
Thi Hạ chỉ cười.
“Cảm ơn.”
Cô may mắn biết bao vì tới nhà họ Lệ.
Thi Hạ thật sự nghĩ rằng, ở sâu nhất trong lòng cô, với cô nhà họ Lệ còn quan trọng hơn nhà họ Thi rất nhiều.
Chỉ có thể nói, ân đức của nhà họ Thi chỉ là cho Thi Hạ sinh mệnh mà thôi.
__
Nhà họ Thi
Thi Minh Thành đang răn dạy con gái Thi Thi của mình.
“Con tự xem thành tích mà mình làm ra đi, luôn miệng nói cái gì sẽ không để cho ba thất vọng, nhưng con hãy nhìn thành quả hiện giờ của mình xem.”
Nhưng Thi Thi vẫn trưng ra bộ dạng cà lơ phất phơ, cô không có hứng thú với việc của công ty.
Sở dĩ nhất định phải vào công ty, chỉ có một mục đích, chính là trục xuất Thi Hạ mà thôi.
Hiện tại, cô ta đã đạt được mục đích, cô ta tự nhiên cảm thấy việc trong công ty chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Vì vậy, bây giờ ba nghĩ rằng con thua kém đứa con hoang Thi Hạ ư?”
Thi Minh Thành thở dài nặng nề, gia sản ông vất vả gây dựng, sớm muộn gì cũng thất bại trong tay con gái của mình.
“Những chuyện khác ba không nói, nhưng về mặt công việc, con hoàn toàn thua kém Hạ Hạ.”
“Tuy nhiên, đứa con gái thứ hai của ba dường như gần đây cũng đâu cho ba được chút vẻ vang nào.” Thi Thi cười lạnh.
Xem ra, Thi Minh Thành vẫn chưa biết những scandal vừa qua của Thi Hạ.
“Con nói vậy là có ý gì?”
Thi Thi nở nụ cười lạnh lùng, cặp môi đỏ mọng hơi nhếch lên nên trông có vẻ khá dữ tợn.
“Ba có thể lên mạng xem thử. Ba ơi, đừng cho rằng con là rác rưởi, đồ vô dụng, Thi Hạ cũng không tốt hơn chút nào đâu.”
Thi Thi nói xong, cũng mặc kệ Thi Minh Thành có phản ứng gì, cô ta xoay người rời đi.
Thi Minh Thành bị chọc tức, cả người sắp phát điên: “Bà nhìn đi, bà nhìn thử xem, biến thành cái dạng gì rồi!”
Bạch Xu bên cạnh chỉ có thể an ủi chồng mình, suy cho cùng, bọn họ chỉ có một đứa con gái, không cưng chiều, thì có thể làm gì cơ chứ!
“Thôi mà, thôi mà, ông đừng nên tức giận nữa, chờ đến lúc tôi sắp xếp cho nó đi xem mắt, kết hôn xong rồi, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”
Bạch Xu nghĩ rằng, người phụ nữ sau khi lập gia đình, có gia đình riêng của mình rồi, tự nhiên sẽ trưởng thành hơn.
Ấy thế mà, Thi Minh Thành vẫn cảm thấy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!