“Kết hôn rồi sẽ sửa đổi sao? Với tính tình của nó bây giờ, ai dám cưới nó?”
Bạch Xu có chút không vui: “Ông không có lòng tin với con gái của chúng ta sao?”
Thi Hạ cũng gả cho Lệ Cảnh Diễn, bà nhất định sẽ tìm Thi Thi một người có điều kiện tương tự như Lệ Cảnh Diễn!
Con gái của bà không thể thua Thi Hạ, mọi thứ của Thi Thi chắc chắn phải là tốt nhất!
“Bà có số điện thoại của Thi Hạ không?” Thi Minh Thành chợt hỏi câu này khiến sắc mặt của Bạch Xu bỗng chốc thay đổi!
“Ông không định gọi con bé đó về chứ? Tôi không cho phép!”
Thi Minh Thành hận không thể ném đống hóa đơn trong tay vào mặt vợ mình, để bà nhìn cho rõ.
Con gái của ông đã làm ra thành tích như vậy, rõ ràng là muốn chọc người làm ba như ông tức chết!
“Bà hãy tự coi đi, tháng trước lỗ mười mấy vạn, tháng này, lại lỗ hơn mười vạn, nếu tiếp tục như vậy, Thi Nhuận Trân Châu sẽ phá sản trong tay nó.”
Thi Minh Thành nói xong thì thở dài nặng nề.
Bạch Xu vẫn kiên trì không để cho Thi Hạ quay lại, nếu Thi Hạ trở về, những thứ thuộc về Thi Thi sẽ bị uy hϊếp.
“Ông có thể tìm người phụ trách kinh doanh, là ai cũng được, duy chỉ có Thi Hạ là không thể!”
“Ngoại trừ Thi Hạ, những người khác đều không thích hợp.”
Mặc dù Thi Minh Thành biết Bạch Xu không thích Thi Hạ, thế nhưng mà, không thể phủ nhận về mặt công việc Thi Hạ làm rất tốt!
Bạch Xu chỉ cười khẩy, cười chồng của mình không biết tự lượng sức: “Ông cho rằng nó sẽ quay về ư, đừng quên, chính ông tự mình đuổi nó ra ngoài!”
“Người đuổi Thi Hạ là bà, không phải là tôi!”
“Thi Minh Thành, ông đang trách tôi sao?”
Vợ chồng hai người bọn họ lại tranh cãi, Thi Minh Thành càng hạ quyết tâm nhất định phải tìm Thi Hạ trở về.
Coi như là vì công ty, ông cũng phải tìm đủ mọi cách để giữ Thi Hạ lại.
__
Cửa ra vào của tập đoàn Lệ thị.
Thi Hạ không ngờ rằng cô lại gặp Thi Minh Thành ở dưới lầu công ty.
Ông ta đến đây làm gì?
Mặc dù biết Thi Minh Thành đến tìm mình, tuy nhiên, Thi Hạ vẫn tránh mặt ông, giữa bọn họ không có gì để nói.
Thấy Thi Hạ muốn tránh mặt mình, Thi Minh Thành đi thẳng qua, ngăn cản con gái.
“Sao ba lại tới đây?”
Thi Hạ không thể không nhìn Thi Minh Thành.
Thi Minh Thành có vẻ hơi xấu hổ, nhưng mà, ông vẫn mở miệng nói: “Thi Hạ, ba tìm con có chút việc.”
“Có chuyện gì ba cứ nói ở đây.” Giọng nói của Thi Hạ rất lạnh.
Thi Minh Thành chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn Thi Hạ rồi nói tiếp: “Vài ba câu không thể nói rõ ràng được, việc này rất quan trọng, chúng ta sang tiệm cà phê bên cạnh rồi từ từ nói.”
Thi Hạ vẫn thờ ơ đứng đó.
Thi Minh Thành lại nói: “Hạ Hạ, dù thế nào đi nữa, trên người của con vẫn chảy dòng máu của ba, con có thể hiểu cho ba không?”
Thi Hạ cười khẽ, khi ông ta vứt bỏ cô, đuổi cô đi, tại sao không nói trong người cô vẫn đang chảy dòng máu của ông ta?