Tô Nghê Thường nhiệt tình chia sẻ đồ ăn vặt trong tay mình cho Thi Hạ.
Thi Hạ gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, ấy thế mà khi ăn cô lại không tập trung.
Cô không có tâm trạng để ăn, hiện giờ trong lòng cô rối bời.
Thi Hạ không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nhận được điện thoại của Tô Giai Kỳ.
Chẳng qua, lúc nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, da đầu cô hơi tê dại, nói chính xác là sợ hãi
Thi Hạ biết rằng Tô Giai Kỳ rất hài lòng với người con dâu như cô, mà cô luôn yêu cầu mình làm mọi thứ một cách tốt nhất.
Cô không có cách nào làm người vợ tốt của Lệ Cảnh Diễn, nhưng cô luôn cố gắng làm con dâu ngoan của Tô Giai Kỳ.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Thi Hạ trả lời, trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng.
Mà Tô Giai Kỳ cũng không mắng cô, thậm chí cũng không nói rõ vì chuyện gì.
“Hạ Hạ, hôm nay con có thời gian rảnh không? Mẹ muốn tìm con tâm sự một chút.”
“Dạ.” Thi Hạ hơi lo lắng, cô gật đầu đồng ý.
Mặc dù Tô Giai Kỳ không nói, nhưng cô cũng đã đoán ra vì chuyện gì.
Vì không muốn phiền thời gian làm việc của Thi Hạ, nên Tô Giai Kỳ cố ý hẹn Thi Hạ vào buổi trưa, vừa vặn có hai giờ để nghỉ trưa.
Khi Thi Hạ tới, Tô Giai Kỳ đã ngồi chờ ở đó, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người bà.
Bà ngồi ở bên cửa sổ, trên gương mặt tinh xảo mang theo nụ cười khẽ bình thản.
Tô Giai Kỳ cho Thi Hạ ảnh hưởng rất lớn, ít nhất trước khi gặp Tô Giai Kỳ, Thi Hạ sẽ không nghĩ tới, trên thế giới này sẽ có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi lại đẹp đẽ như vậy.
Tô Giai Kỳ cũng là một người phụ nữ hạnh phúc, gả cho Lệ Chí Nhân yêu bà, Lệ Chí Nhân còn nâng niu bà trong lòng bàn tay.
Thi Hạ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi đi vào.
Nói chuyện với Thi Hạ mấy câu, Tô Giai Kỳ lo lắng mình sẽ làm lỡ thời gian làm việc của Thi Hạ nên quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Hạ Hạ, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, tuy nhiên, những tấm hình trên mạng…”
Khi nói đến đây, Tô Giai Kỳ không kiềm được liếc mắt nhìn Thi Hạ, trên mặt Thi Hạ vẫn rất bình thản, không có tí kích dộng nào.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, vì sơ sót của con đã gây phiền phức cho mọi người rồi.”
Thi Hạ quả thật thấy có lỗi, vì chuyện của cô khiến cho người lớn trong nhà phải lo lắng.
Tô Giai Kỳ cười, đáp lại: “Giữa người một nhà, con không cần nói xin lỗi, ngược lại có vẻ xa lạ. Hạ Hạ, thứ mẹ muốn không phải là lời xin lỗi của con mà con đã giải thích việc này với Cảnh Diễn chưa?”
“Nói rõ với Cảnh Diễn?”
Thi Hạ có chút kinh ngạc, không ngờ Tô Giai Kỳ lại nghĩ đến việc này.
Chẳng lẽ cô không cần cân nhắc làm thế nào để làm giảm sự ảnh hưởng của việc này xuống mức thấp nhất?
Tô Giai Kỳ thở dài, tiếp tục nói: “Đúng vậy, hôn nhân là chuyện giữa hai người, mẹ hy vọng con không nên nhìn người khác nói thế nào hay nghe người khác nói ra sao, con và Cảnh Diễn có hạnh phúc hay không, mới là điều quan trọng nhất.”
Thi Hạ nhìn Tô Giai Kỳ ở trước mặt mình, năm tháng đã khiến bà trở nên già hơn nhưng đầu óc của bà vẫn khôn ngoan như trước.
Đây là người phụ nữ thông minh biết bao!