Tô Nghê Thường có chút mất mát, Thi Hạ cũng chỉ có thể đau đớn nói hai chữ. ĐƯỢC THÔI.
Tại Tập đoàn Tần Thị.
Sau khi Thi Hạ xử lý xong tập tài liệu, cô chuẩn bị rời tập đoàn Tần Thị, nhưng cô lại nhìn thấy Tần Mộ Bạch đang trong sảnh tiếp tân.
Thi Hạ định chào anh ấy như trước kia, nhưng Tần Mộ Bạch đã đi trước cô một bước.
“Hạ Hạ, đầu em bị sao thế?”
Điều đầu tiên mà anh ta chú ý lại là khuôn mặt của Thi Hạ, Thi Hạ ngượng ngùng cười khẽ.
"Em ...tối qua vô tình va vào cái bàn, chắc sắp khỏi rồi."
“Thế thì tốt, lần sau đi đường nhớ chú ý, em cũng không còn là một đứa trẻ nữa."
Giọng điệu của Tần Mộ Bạch mang chút trách cứ nuông chiều, giống như nói chuyện với một đứa trẻ.
Thi Hạ mỉm cười gật đầu. Quả nhiên người ấm áp nhất thế giới vẫn là anh Mộ Bạch của cô.
Ai biết được, vào lúc này, cậu của Tần Thiên Thiên lại đi tới chửi bới, chính là đang chỉ trích Tần Mộ Bạch.
“Tần Mộ Bạch, mày chỉ là đứa con hoang, đừng cho là bây giờ mày có thể ở tập đoàn Tần Thị , thì nghĩ mình là người nhà họ Tần, tao nói cho mày biết, mày chẳng là cái gì hết!”
Vốn dĩ khi Tần Mộ Bạch quay trở lại đây, Thẩm Quan Thao đã thấy sốt ruột rồi, hiện tại Tần Mộ Bạch lại còn gia nhập vào tập đoàn Tần Thị, điều này lại làm cho ông ta càng thêm lo lắng khủng hoảng.
“Ông đã nói đủ chưa, mời ông rời khỏi đây, đừng cản trở công việc của tôi."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tần Mộ Bạch đột nhiên trở nên lạnh lùng, khác hoàn toàn với vẻ dịu dàng hồi nãy, có thể nói là hai người khác nhau!
Nhưng, Thẩm Quan Thao vẫn tiếp tục mắng: "Tần Mộ Bạch,mày với mẹ mày đều giống nhau, đều là hạng người không cần mặt mũi".
“Ông nói cái gì!”
Khuôn mặt của Tần Mộ Bạch trở nên khó coi, Thẩm Quan Thao vô tình dẫm lên bãi mìn của anh ta.
"Tao đã nói rồi, mày và mẹ mày đều giống nhau, đều là tiện nhân không cần mặt mũi, tiện nhân!” Thẩm Quan Thao không sợ chết nhắc lại lần nữa.
Tần Mộ Bạch bước đến, như muốn liều sống chết với Thẩm Quan Thao, thì Thi Hạ vội ngăn cản anh.
“Tiểu Bạch, đừng như vậy!”
Cô nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần Mộ Bạch, ôm chặt lấy Tần Mộ Bạch, không để cho anh ấy quá xúc động mà làm liều.
Dù Thẩm Quan Thao nói những gì, không cần quan tâm đến mặt mũi, không có gia giáo đến đâu, thì ông ta cũng là trưởng bối của Mộ Bạch.
Cái tên Thẩm Quan Thao này nhìn có vẻ cũng không phải là loại tử tế gì, nếu như Mộ Bạch xúc động đắc tội với ông ta, thì không biết ông ta sẽ rêu rao gì với mọi người nữa.
Thấy Thi Hạ ngăn trước mặt Tần Mộ Bạch, thì Thẩm Quan Thao thậm chí còn kiêu ngạo hơn.
“Tần Mộ Bạch, mày nhìn xem, vẫn có một con hồ ly tinh đến bảo vệ mày nữa này, mọi người chắc đều biết, những thứ tạp chủng cùng tầng lớp đều ở cùng nhau nha!”
Đôi mắt của Thi Hạ có chút tức giận, cũng không thèm để ý lời của Thẩm Quan Thao.