"Ông à, xin ông ăn nói đàng hoàng một chút. Đừng quên rằng, từng lời nói cử chỉ của ông là đại diện cho hình ảnh của ông đấy!"
"Cô nói lời này là có ý gì, lúc nào thì đến lượt một cô gái chết tiệt như cô dạy dỗ tôi chứ?"
Lần này Thẩm Quan Thao vốn là muốn làm ầm ĩ chuyện này lên, nhưng cô cũng chẳng sao cả.
Mục đích của ông ta rất đơn giản, chính là khiến cho Tần Mộ Bạch không có cách nào đặt chân ở tập đoàn Tần thị.
Tập đoàn Tần thị nên thuộc về cháu gái của mình, sao có thể lọt vào trong tay tiểu tạp chủng này chứ.
"Tần Mộ Bạch, cậu đừng nói lúc này cậu trở về tâp đoàn Mộ thị không phải là vì cổ phần của Mộ thị đó nhé, cậu… "
"Cậu, cậu làm ầm ĩ đủ chưa?"
Đương lúc Thẩm Quan Thao nói rất đắc ý thì Tần Thiên Thiên lại chạy tới.
Nhìn cậu mình giống như người đàn bà chanh chua, Tần Thiên Thiên tỏ ra rất bất đắc dĩ.
Từ sau khi mẹ cô ta đi rồi, cả ngày cậu chỉ lo lắng cổ phần trong tay mình sẽ bị ba chuyển qua cho anh trai.
Nhưng mà ông ta không biết đối với Tần Thiên Thiên mà nói những cổ phần này không tính là gì.
Cô ta cũng không quan tâm, đối với cô ta mà nói, thứ quan trọng nhất chắc chắn là người nhà của mình, mà không phải là thứ tiền tài lạnh lẽo này.
"Thiên Thiên, có phải con điên rồi không? Bây giờ con đã giúp người ngoài rồi, giúp đỡ người ngoài bắt nạt cậu, có phải không?"
"Con không phải, con không có mà cậu!"
Tần Thiên Thiên bỗng có cảm giác trăm miệng cũng không thể bào chữa được, cô vừa cản cậu mình, vừa hơi xin lỗi Thi Hạ và Tần Mộ Bạch.
Đây không phải là đàn chị xinh đẹp ngày đó sao?
Thẩm Quan Thao trừng mắt nhìn cháu gái của mình, ông ta tức giận đùng đùng nói: "Cậu thấy rõ ràng là con có ý này, Thiên Thiên con đừng cho rằng cậu không biết con giúp Tần Mộ Bạch, con nhóc con không có đầu óc à? Nó trở về công ty rồi, con thấy con còn có được những thứ thuộc về mình sao?"
Tần Thiên Thiên nhìn thấy có rất nhiều người trong công ty đang nhìn sang bên này, cô ta càng lúng túng hơn.
"Cậu à, cậu có thể đừng nghĩ người khác giống như cậu được không?"
Thẩm Quan Thao rống lên: "Giống như cậu, giống như cậu thì thế nào?"
Ông ta là vì bảo vệ địa vị trong nhà này cho cháu gái mình. Ông ta không cảm thấy người cậu là ông đây đã làm sai điều gì.
Tần Thiên Thiên hết cách, nhìn người xung quanh càng lúc càng nhiều, cô ta chỉ có thể nghĩ cách kéo cậu ra ngoài.
"Cậu, chúng ta đi ra ngoài trước, chúng ta về nhà rồi nói sau, được không?"
Tần Thiên Thiên đi tới trước mặt Tần Mộ Bạch, vẻ mặt lúng túng xin lỗi.
"Anh, em xin lỗi đã quấy rầy công việc của anh."
Lần sau, cô ta nhất định sẽ để ý cậu mình thật tốt, sẽ không để cho ông ấy tiếp tục như vậy nữa.
Thẩm Quan Thao nhìn đứa cháu gái không có tiền đồ của mình, giận sôi bụng.
"Nói xin lỗi cái gì, nếu con có chí khí, công ty này là của ba con, sau này cũng là của con!"
Tần Thiên Thiên gật đầu, sau đó kéo cậu mình ra ngoài, mà Thẩm Quân Thao dọc đường đi vẫn còn tiếp tục làm dữ.