Thi Hạ bĩu bĩu môi: “Tôi quên mất.”
“Thế hiện tại đã nhớ ra chưa?”
“Tôi hối hận rồi.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn nhìn Thi Hạ, anh thật sự muốn mở não của người phụ nữ này ra, xem xem bên trong là những gì……
“Lời hối hận này vô hiệu hóa!”
"TÔI……"
Thi Hạ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm anh, sớm biết thế này cô sẽ không hứa với anh, nếu không thì bây giờ cũng không phải tự tìm thêm phiền phức cho mình rồi.
“Mười một giờ trưa này, nhớ đến văn phòng của tôi, cô cũng đừng để tôi phải đích thân đi mời cô đến.” Lệ Cảnh Diễn còn đặc biệt nhấn mạnh câu cuối.
Nếu anh không nhắc thế, thì chắc chắn người phụ nữ này sẽ tìm cách để trốn tránh rồi.
Ví dụ như, cô sẽ nói là do mình làm việc quên mất thời gian, hoặc là thật xin lỗi, tôi quên mất nên đã ăn trước rồi!
“Ừm! Tôi hiểu rồi."
Thế nên, đến buổi trưa, Thi Hạ vẫn phải đến văn phòng của Lệ Cảnh Diễn, mặc dù cô rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải đi đến đó.
Ăn cơm trưa cùng Lệ Cảnh Diễn, cả hai không nói một lời, không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ, Thi Hạ thật bị bản thân nghẹn chết mất.
"Lần tới ... lần tới tôi có thể gọi điện để nhắc anh ăn cơm, nhưng tôi có thể không cần đến được không?"
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, rồi ngập ngừng nói với anh, nếu như cứ tiếp tục như thế này, thì chắc sau này cô sẽ mắc bệnh khó tiêu sau khi ăn cơm mất!
“Tại sao?”
“Bởi vì,…. Bởi vì, nếu như tôi cứ suốt ngày đến văn phòng của anh như vậy, đến lúc đó mọi người sẽ nói ra nói vào thì không được tốt lắm.” Thi Hạ cười cười giải thích.
Lệ Cảnh Diễn chỉ gật gật đầu, rồi nhàn nhạt đáp lại cô: “Là vậy sao, thế thì sau này tôi sẽ đi tìm cô vậy.”
Tìm cô?
Đến phòng kinh doanh?
Thi Hạ trợn tròn mắt còn to hơn cả cái chuông đồng, nhìn rất buồn cười.
Nhưng nếu Lệ Cảnh Diễn đi tìm cô, thế thì nên quên đi, đến lúc đó chắc chắn cô sẽ trở thành sự chú ý của đám đông!
“Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.”
Bộ dạng của Thi Hạ uể oải, trông như không có tinh thần nào hết.
Nhưng là, đối với phản ứng này của cô, thì Lệ Cảnh Diễn rất hài lòng.
Ăn cơm xong, một mình Thi Hạ mang một bộ mặt buồn bã trở về phòng kinh doanh, các đồng nghiệp còn đang đi ăn trưa, nên hiện tại ngoài cô ra thì không có ai trong phòng cả.
Thi Hạ quay người lại, hướng đến văn phòng của Lệ Cảnh Diễn, chỉ chỉ vào phòng anh, cô thật bực mình mà, hiện tại cô chỉ muốn chửi thề vài câu cho hả lòng hả dạ, mới có thể dập tắt cơn bực tức này.
Lúc này, Tô Nghê Thường cũng quay trở lại, nhìn thấy một mình Thi Hạ với khuôn mặt buồn bã đang đứng đó.
“Hạ Hạ, cậu đã ăn cơm chưa?”
Tô Nghê Thường vừa hỏi vừa đi đến, Thi Hạ nhanh chóng trở lại bình thường.
“Ăn…. Tớ ăn rồi.”
“Nhưng lúc nãy tớ không thấy cậu ở nhà ăn mà!”
Tô Nghê Thường có một chút tò mò. Lúc nãy, cô muốn đi ăn cùng Thi Hạ, nhưng mà, khi đến nhà ăn thì cô căn bản là không có nhìn thấy Thi Hạ đâu.
“Tớ…. tớ ra ngoài ăn.”
“Thi Hạ lấy bừa một cái cớ.
……
Vào buổi chiều, Lý Thao đem một tập tài liệu đến.
“Thi Hạ, chút nữa cô đem phần tài liệu này đến Tập đoàn Tần Thị, nhất định phải đưa cho giám đốc Vương ký."
Thi Hạ gật đầu. "Tôi biết rồi."
“Tớ đem tài liệu đi xin chữ ký trước nhé.”
Thi Hạ nói với Tô Nghê Thường bên cạnh mình, Tô Nghê Thường gật gật đầu.
“Chờ cậu quay lại, tối này chúng ta đi ăn canh cá nhé, tớ biết một quán canh cá mới mở ở gần đây, có vẻ không tệ đâu.” Tô Nghê Thường vừa cười với giới thiệu với cô.
Thi Hạ nghe thấy có món ngon thì ngay lập tức trở nên phấn khích.
"Được chứ!"
Nhưng cô đột nhiên nhớ ra gì đó.
“Hay thôi, tối nay tớ….. tớ còn có việc khác rồi.”
Lệ Cảnh Diễn chết tiệt, bởi vì phải ăn cơm cùng anh, mà lúc này Thi Hạ cảm thấy mình không còn tự do nữa rồi!
“Cũng được, để lần sau vậy.”