Ngay lúc này Lý Thao lại gọi điện thoại đến.
“Đại boss, dự án mà chúng ta cùng tập đoàn Tần thị hợp tác hôm qua đã kí hợp đồng thành công rồi, có phải anh nên thưởng cho tôi một kì nghỉ dài không?”
Lý Thao nghe giọng đã thấy đang rất vui vẻ, cậu ta vừa nghe được thông báo liền lập tức gọi điện cho đại boss của mình.
Nhưng nghe được bốn chữ tập đoàn Tần Thị, sắc mặt Lệ Cảnh Diễn lại sa sầm.
Sao lại phải hợp tác với tập đoàn Tần Thị, bây giờ Thi Hạ đang ở Lệ Thị, lần hợp tác này không phải là sẽ tạo cho bọn họ càng nhiều cơ hội gặp mặt hơn à?
“Cậu cảm thấy thế nào?” Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng hỏi.
Lý Thao vẫn chưa ý thức được sếp mình đang tức giận, vẫn cười nói :”Tôi cảm thấy anh chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Tôi cảm thấy bây giờ cậu nên chăm chỉ làm việc, ngày mai với ngày kia, còn cả những ngày tháng sau này nữa, tăng ca buổi tối đi.”
“Sao lại phải tăng ca, đại boss, anh sao lại không có tí đạo đức nào vậy!”
Lý Thao là ra vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc, nhưng đến cuối cùng vẫn không hiểu rốt cuộc sếp mình đang nổi giận vì chuyện gì.
Nói anh không có đạo đức?
Lệ Cảnh Diễn cười, nếu không có đạo đức, vừa rồi anh đã trực tiếp ép buộc Thi Hạ rồi!
Cậu nói cái gì?
Lý Thao lập tức đổi giọng: “Tôi có nói gì đâu, tôi nói là làm một phần tử của tập đoàn Lệ Thị, chúng tôi nên vì tập đoàn mà cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”
“Cậu nghĩ được như thế rất tốt, cố gắng biến nó thành sự thật đi.”
Lệ Cảnh Diễn hờ hững trả lời, giống như đang cổ vũ Lý Thao, nhưng Lý Thao nghe xong lại cảm thấy khóc không ra nước mắt.
___
Hôm sau lúc Lệ Cảnh Diễn rời giường thì Thi Hạ đã không ở nhà nữa.
Người phụ nữ này rõ ràng đang trốn tránh mình.
Nhưng anh lại càng muốn gặp cái người phụ nữ xấu xa này.
Tập đoàn Lệ Thị.
“Bảo Thi Hạ tới văn phòng tôi một chuyến.”
Lệ Cảnh Diễn vừa đến công ty, làm việc chưa được nửa tiếng đã bắt đầu ra lệnh tìm người.
Lý Thao còn tưởng đại boss của mình đang nhớ nhung chủ tịch phu nhân nên ngay lâp tức mời phu nhân đến.
Mười phút sau.
Thi Hạ ôm theo một xấp văn kiện dày cộp, chặn ngang mặt cô, cô cũng không cần phải nhìn thấy mặt Lệ Cảnh Diễn.
Giống như nhìn rõ ý đồ của cô, Lệ Cảnh Diễn hờ hững nhìn cô.
“Bỏ văn kiện xuống.”
“Ừ.”
Thi Hạ hơi không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời bỏ tập văn kiện trong tay xuống.
“Chủ tịch, đây là tư liệu mà anh cần, tôi đã sửa lại hết rồi, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép rời đi.”
Thi Hạ cuống cuồng muốn chạy trốn.
Nhưng cô vừa mới xoay người đã bị anh lên tiếng ngăn lại.
“Chờ đã, em quên đã đồng ý với tôi cái gì à? Lệ Cảnh Diễn đột nhiên hỏi.
Thi Hạ sửng sốt, cô đã đồng ý cái gì?
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn buồn bực gần chết, đúng là cô quên thật rồi.
“Em nói sau này muốn mời tôi ăn cơm.”
Lệ Cảnh Diễn tốt bụng nhắc nhở.