Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 338




Thành phố A.

Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy hai chữ Thủy Thành thì dừng xe.

Đây là quê hương của Hạ Hạ.

Tuy nhiên Hạ Hạ cứ ngồi ngây người trên xe, không nhúc nhích.

"Sao thế, có phải ở đây không?" Lệ Cảnh Diễn hỏi.

Thi Hạ nhẹ nhàng gật đầu.

"Là ở đây."

Lệ Cảnh Diễn nhìn cô, cũng không hỏi thêm nữa, anh biết bây giờ trong lòng cô đang ngổn ngang nhiều suy nghĩ.

Tốt nhất là bây giờ không nên quấy rấy cô.

Thi Hạ ngồi một lúc lâu, hình như đã điều chỉnh xong tâm trạng, cô nâng tay chỉ về một hướng.

"Nhà tôi ở đó."

Lệ Cảnh Diễn chỉ nhìn cô mà không xuống xe.

"Sao không qua? Có phải vì cảm giác yêu thương khi về nhà không?"

Thi Hạ im lặng gật đầu.

Cô nhát gan, đã bao nhiêu lâu rồi chưa về, bây giờ trong lòng thấy nặng nề vô cùng.

Cô bất hiếu, đã để bà ngoại ở một mình lâu như vậy.
"Lâu lắm rồi tôi chưa về, tôi để bà tôi ở một mình. Lệ Cảnh Diễn, có phải tôi là đứa cháu bất hiếu không?"

"Làm gì có chuyện đó."

Lệ Cảnh DIễn nói, khẽ ôm cô vào lòng, xoa nhẹ tóc cô.

Nhìn thấy sự mất mát của cô, anh cũng không thấy thoài mái, nhưng anh không nói gì.

Anh tin Thi Hạ chắc chắn sẽ suy nghĩ cẩn thận.

"Về nhà thôi, bà ngoại đang đợi em về nhà."

Thi Hạ ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn, gật đầu.

"Ừ"

Cô bước từng bước về tiểu viện trước mặt, bước chân hơi loạng choạng.

Lệ Cảnh Diễn đi lên, nắm lấy tay cô, Thi Hạ quay đầu nhìn anh.

Anh cũng không nói gì, cho cô một ánh nhìn an ủi.

Anh biết, mặc dù không nói ra nhưng cô đã hiểu, cô gật đầu với anh.

Từ khi còn bé cô đã sống ở đây, không hề rơi đi. Nơi đây chính là tất cả cuộc sống của cô.