Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 339




Nếu như không có bà, căn bản sẽ không có cô ngày hôm nay!

Nhìn cánh cửa gỗ màu đỏ, còn có những dòng chữ lúc nhỏ mình đã khắc lên, Thi Hạ cười, do dự một chút rồi gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, bên trong rất nhanh đã vang lên tiếng nói của một bà lão.

“Ai đó?Tới đây!”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, Thi Hạ cảm thấy chính mình đang run rẩy.

Đó là bà của cô!

Bà lão mở cửa, đúng lúc nhìn thấy cháu gái của mình, đêm giao thừa, đây chính là món quà tốt nhất mà bà đã nhận được!

“Hạ Hạ…”

Bà lão thốt lên, nhìn Thi Hạ ở trước mặt, đôi mắt đã trở nên ngấn lệ.

Thi Hạ mím chặt môi, nhưng vẫn không kìm được sự nghẹn ngào, cuối cùng cô cũng khóc rồi.

“Bà ngoại!”

Thi Hạ ôm chặt bà của mình, bà cũng ôm chặt đứa cháu gái là người thân duy nhất của mình, đứa cháu gái mà bà thương yêu nhất.
“Thật sự là Hạ Hạ, Hạ Hạ của bà trở về rồi, trở về là tốt, trở về là tốt!” Bà thốt lên từng tiếng, lặp lại rất nhiều lần.

Lệ Cảnh Diễn bên cạnh lúc này mới đứng lên.

“Cháu chào bà.”

Nhìn anh chàng cao ráo sáng sủa trước mặt, bà có chút giật mình.

“Đây là…”

Anh chàng này đến cùng với cháu gái của mình, vậy có phải là bạn bè không?

Thi Hạ cười, trong mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, cô khoác lấy tay của Lệ Cảnh Diễn, giới thiệu Lệ Cảnh Diễn với bà của mình, “Bà ơi, đây là chồng của cháu, cháu rể của bà, anh ấy tên là Lệ Cảnh Diễn.”

Bà đương nhiên rất kinh ngạc, cũng rất kích động, nhìn Lệ Cảnh Diễn một lúc lâu.

Thật sự là Cảnh Diễn mà!

“Thật sao? Hạ Hạ, cháu đã kết hôn rồi, vậy mà bà một chút cũng không biết!” Bà cô rất buồn, đây chính là chuyện trọng đại cả đời của cháu gái bảo bối của bà đó!
“Xin lỗi bà, cháu đã để bà lo lắng rồi.”

Nhưng mà bà cô chỉ lắc đầu, vỗ vai Lệ Cảnh Diễn rồi gật đầu, bà rất hài lòng.

Sau đó, bà quay đầu, vuốt ve mái tóc của Thi Hạ giống như hồi còn nhỏ, “Đứa bé ngốc này, cháu nói cái gì đấy, nhìn thấy cháu không biết bà đã vui đến mức nào đâu!”

“Nhanh nhanh nhanh, mau vào trong, bên ngoài rất lạnh.” Bà nhanh chóng gọi cháu ngoại và cháu rể vào nhà.

Bà vừa đi vừa nhìn Lệ Cảnh Diễn.

Anh chàng này không chỉ nhìn rất đẹp trai, hơn nữa còn mang trên mình một khí chất không tầm thường.

Tuy bà chỉ là một bà lão sống trong thị trấn nhỏ, nhưng cũng biết Lệ Cảnh Diễn nhất định không phải con nhà bình thường.

“Anh chàng này thật không tồi, đẹp trai, cao ráo, lại còn trẻ trung.”

Lệ Cảnh Diễn có chút lo lắng, nhưng khi thấy bà rất hài lòng với mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bà ơi, thật là ngại quá, kết hôn lâu như vậy rồi nhưng giờ mới tới thăm bà.”

Bà mỉm cười lắc đầu.

Nhìn thấy cháu gái mình, đó đã là điều hạnh phúc nhất rồi!

“Khách sáo gì chứ, giờ đã là người một nhà rồi, Cảnh Diễn, chỉ cần cháu đối tốt với Hạ Hạ, bà đã rất vui rồi.”

Lệ Cảnh Diễn gật đầu, nắm lấy tay Thi Hạ, ánh mắt rất nghiêm túc.

“Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ đối tốt với Thi Hạ mà.”

Trước kia anh từng có ý định từ bỏ cuộc hôn nhân này, nhưng mà, bây giờ anh đã đổi ý rồi.

Nếu như đã có giấy chứng rồi, vậy thì Thi Hạ chính là vợ của anh, là trách nhiệm của anh!

Anh sẽ không buông tay, cũng sẽ không đồng ý buông tay!

--

Nhà họ Lệ.

Lệ Cảnh Dương sau khi trở về đã nhìn thấy bố mẹ mình ngồi trước TV đang chú ý xem chương trình Liên hoan lễ hội xuân cuối năm.

Nhưng lại không nhìn thấy Ninh Vô Ưu, cậu còn tưởng cô ấy đã đi ngủ trước rồi.

“Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn xem cái này, có quê mùa không cơ chứ!” Lệ Cảnh Dương chép miệng.

Nhưng lời nói đó của cậu đã khiến cho bố mình cảm thấy không thoải mái.

“Tên nhóc thối tha, con thì hiểu cái gì, chúng ta đây là truyền thống!”

Nhưng Tô Giai Kỳ bên cạnh chỉ nhìn con trai mình một cái, sau đó lại nhìn đồng hồ.

Thời gian không đúng!

“Không đúng, Cảnh Dương đã về rồi, sao Vô Ưu còn chưa quay lại?”

Lệ Cảnh Dương sững người, động tác vờn cây quýt cũng dừng lại.

“Ninh Vô Ưu cũng ra ngoài sao?” Cậu nhìn mẹ mình, bất giác hỏi.

“Đúng vậy, lúc nãy Vô Ưu nhận một cuộc điện thoại, nói là có chút việc, hình như là đồng nghiệp tìm con bé, cần phải quay lại bệnh viện một chuyến.” Tô Giai Kỳ giải thích.

“Khuya như vậy rồi, còn là Giao thừa, cô ấy đi bệnh viện làm gì chứ!” Lệ Cảnh Dương lầm bầm, có chút lo lắng.