Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 337




"Đúng rồi, năm nay Hạ Hạ và Cảnh Diễn không về à?"

"Anh cả và chị dâu..."

Lệ Cảnh Dương đang định trả lời thì lại bị mẹ ngắt lời.

"Mẹ không nói chuyện với con, con xen miệng vào làm gì!"

Lệ Cảnh Dương: "..."

Rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì?

Mọi năm lúc về nhà ăn tết, ai ai cũng hoan nghênh chào đón mình.

Thế mà bây giờ tất cả đãi ngộ đều được chuyển hết sang Ninh Vô Ưu. Biết trước thế này anh đã không mời cô đến nhà ăn tết!

Để cô bơ vơ một mình cho rồi!

"Chủ tịch Lệ dẫn Hạ Hạ về thành phố A ăn tết, bà ngoại của Hạ Hạ ở đó ạ."

Tô Giai Kỳ gật đầu, thì ra là thế, tên tiểu tử thối Cảnh Diễn này cuối cùng cũng đã biết yêu thương vợ mình, bây giờ cũng coi như lãng tử quay đầu rồi.

"Thế à! Mà sao con lại gọi là chủ tịch Lệ, cứ gọi là anh cả giống như Cảnh Dương là được rồi."
Ninh Vô Ưu mơ hồ cảm thấy có gì không đúng lắm.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy mẹ chồng Hạ Hạ đối xử với mình nhiệt tình quá, cứ như lần đầu nhìn thấy con dâu vậy."

"Chúng cháu là bạn, dì à, chúng cháu là bạn thân." Ninh Vô Ưu nhấn mạnh.

Mẹ chồng Hạ Hạ đừng hiểu lầm gì nhé!

Tô Giai Kỳ gật đầu, nhìn cô bằng vẻ mặt đã hiểu rõ mọi thứ: "Dì biết mà, đều là bạn tốt, bạn của Hạ Hạ cũng là khách quý nhà chúng ta."

Nhưng mà ánh mắt nhìn cô rõ ràng vẫn tràn đầy thâm ý.

Không thành vấn đề, tình cảm nam nữ ban đầu đều xuất phát từ tình bạn mà.

Lúc ăn cơm, Tô Giai Kỳ liên tục gắp thức ăn cho Ninh Vô Ưu.

Ninh Vô Ưu cũng là một người sành ăn, các món Tô Giai Kỳ làm lại rất hợp khẩu vị của cô, cô như một con chuột rơi vào hũ mật.

Nhìn cô ăn ngon lành như vậy đương nhiên Tô Giai Kỳ rất vui, còn Lệ Cảnh Dương thì nhìn đến choáng váng.
Ninh Vô Ưu không hề béo, sao lại ăn khỏe như thế chứ!

"Ninh Vô Ưu, sao cô ăn nhiều thế?"

Ninh Vô Ưu còn chưa kịp mở miệng, Tô Giai Kỳ đã lên tiếng trước.

"Lệ Cảnh Dương, con lắm mồm cái gì, ăn được là có phúc!"

Lệ Cảnh Dương mím môi không nói nữa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái ăn không quan tâm đến cân nặng của mình.

"Được rồi, Vô Ưu, con đừng để ý đến nó, cứ ăn đi. Nhìn con ăn ngon miệng như thế dì rất vui."

Ninh Vô Ưu cười, liếc nhìn Lệ Cảnh Dương.

"Vâng ạ, cảm ơn dì."

Lệ Cảnh Dương lặng lẽ thì thầm trong lòng, ăn nhiều thế rồi có ngày béo như tên trộm cho mà xem.

Cả nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, sau đó xem Gala mừng năm mới.

Nhưng Lệ Cảnh Dương là người không hay ngồi yên một chỗ, bắt anh ngồi xem gala không khác gì ngồi tù.

Tuy nhiên, mọi người đều ở đây, anh cũng không thể đứng lên.
Đúng lúc này có điện thoại gọi tới.

"Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay!"

Lệ Cảnh Dương cúp điện thoại, trong lòng bắt đầu rục rịch.

Nhưng cậu còn chưa kịp để điện thoại lại chỗ cũ, Tô Giai Kỳ đã cuống lên.

"Con định đi đâu?"

Lệ Cảnh Dương nhìn mẹ, bày ra vẻ mặt đáng thương.

"Đám người Trương Cảnh tìm con, khó khăn lắm mọi người mới về đủ, mẹ à, mẹ không định để con ở nhà ngốc nghếch cả ngày chứ..."

Tô Giai Kỳ lườm con trai.

"Chúng nó đều có bạn gái hết rồi, còn con thì sao?"

Lại còn định không biết xấu hổ đến đấy góp vui à, không cảm thấy mất mặt sao, bạn gái cũng không có.

Lệ Cảnh Dương nhướn mày, vẻ mặt kiêu ngạo: "Con trai của mẹ là người đàn ông độc thân đang thời kì hoàng kim, bao nhiêu cô gái hâm mộ con, suốt ngày ngắm nhìn con!"

Nhưng Tô Giai Kỳ chỉ coi con trai mình đang nói linh tinh.

"Thôi đi, hôm nay Vô Ưu ở nhà chúng ta nên con không được đi đâu hết. Nếu muốn đi thì phải mang con bé đi cùng."

Ninh Vô Ưu đang ngồi bên cạnh nhìn, không ngờ lại bị lôi vào chuyện này.

Cô cùng Lệ Cảnh Dương đi gặp mặt bạn bè của anh?

Thôi đi!

"Dì ơi, không cần đâu ạ, cháu ở lại đây trò chuyện với mọi người, dì để anh ấy đi đi." Ninh Vô Ưu hơi lúng túng.

Nghe thấy Ninh Vô Ưu nói muốn ở đây trò chuyện cùng mình, Tô Giai Kỳ rất vui.

"Thế cũng được, dì vừa nhìn thấy con đã cảm thấy chúng ta có rất nhiều tiếng nói chung."

Lệ Cảnh Dương nhìn thoáng qua Ninh Vô Ưu, nha đầu này cũng lợi hại lắm!

"Đại ân đại đứa mãi khắc ghi trong lòng!"

Tô Giai Kỳ lườm con trai mình: "Tiểu Dương, còn không mau đi đi."

Lệ Cảnh Dương cười.

"Con đi ngay đây!"

Nói xong vội quay người chuồn mất.

"Nếu dì có con gái thì thật tốt, chứ nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy thằng nhóc ngu ngốc Cảnh Dương kia." Tô Giai Kỳ thở dài: "Bây giờ cũng chỉ trông chờ Hạ Hạ sinh cho dì một cháu trai, à không, chắc là cháu gái."

Tô Giai Kỳ vui vẻ bật cười.

Ninh Vô Ưu ngồi bên cạnh bà âm thầm lau mồ hôi, sinh cho bà một đứa cháu? Hạ Hạ muốn đến thời gian thì li hôn, làm sao mà sinh con được!

Nhưng Tô Giai Kỳ là một người bề trên rất tốt.

"Vô Ưu này, bây giờ cha mẹ con đang ở đâu?" Tô Giai Kỳ bỗng nhiên quay sang hỏi cô.

"Cha mẹ cháu đang đi du lịch ở Mỹ." Ninh Vô Ưu trả lời.

"Trạng thái tinh thần cứ như hồi thanh niên nhỉ, đây là một chuyện tốt!"

"Chú với dì cũng còn rất trẻ ạ!" Ninh Vô Ưu cười.

Nếu sau này có được cha mẹ chồng như thế này thì thật tốt. Người ta hay nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu là quan hệ căng thẳng nhất, nhưng nhìn Hạ Hạ và mẹ chồng cô thì lại thấy thân thiết như mẹ con ruột!

Đấy đều là do Tô Giai Kỳ biết đối nhân xử thế, là một người mẹ chồng hiếm có khó tìm.

"Con bé này thật biết nói chuyện, con giống như Hạ Hạ, cả hai đều là cô gái tốt!" Tô Giai Kỳ nắm chặt tay Ninh Vô Ưu.

Càng nhìn lại càng thích.

Đúng lúc này điện thoại Ninh Vô Ưu vang lên, nhìn thấy số điện thoại đồng nghiệp cô lập tức căng thẳng, sợ bệnh viện xảy ra chuyện gì.

"Dì à, cháu đi nghe điện thoại một chút."

Tô Giai Kỳ gật đầu.

Ninh Vô Ưu nghe xong mới biết có một bệnh nhân được đưa đến phòng cấp cứu.

Cô không dám trì hoãn, nhưng cũng sợ Tô Giai Kỳ lo lắng nên nói có bạn hẹn cô ra ngoài, Tô Giai Kỳ cũng đồng ý.

"Không phải là bạn trai chứ?" Lệ Chí Nhân tò mò hỏi.

Thực ra ông rất lo lắng, vất vả lắm mới nhìn trúng một cô gái, giờ chỉ sợ bị người ta nhanh chân cướp mất!

"Không ạ, Hạ Hạ cũng biết rõ, công việc của cháu bận rộn quá nên đến giờ vẫn chưa có bạn trai."

Nghe cô nói vậy ông mới thở phào một hơi.

"Không có là tốt, không có là tốt."

Thế thì ông cũng không cần lo lắng, con trai của ông vẫn còn hi vọng.