Lệ Cảnh Dương cười một tiếng, dáng vẻ tự do tự tại nhàn nhã.
"Tôi không có việc gì, ở lại hầu hạ nữ hiệp."
Ninh Vô Ưu bị dáng vẻ của cậu làm cho buồn cười.
"Vậy anh đi rót cho nữ hiệp này một ly nước đi."
Lệ Cảnh Dương gật đầu, cầm ly thủy tinh trên bàn làm việc của Ninh Vô Ưu, đi đến chỗ bình nước kế bên.
"Tuân lệnh, nữ hiệp muốn uống nước sôi, nước ấm hay là nước lạnh?"
Ninh Vô Ưu suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Nước ấm đi."
Nhưng mà Lệ Cảnh Dương một mặt đang rót nước, điện thoại di động trong túi quần vang lên.
Cậu nghe thấy tiếng chuông của điện thoại di động, nhất thời nôn nóng, muốn nghe điện thoại.
Vì vậy, bị kịch liền diễn ra.
"A!"
Nước sôi nóng bỏng trực tiếp đổ lên người Lệ Cảnh Dương, cậu đau đến cắn răng.
"Anh không sao chứ?"
Thấy Lệ Cảnh Dương rót ly nước cũng phỏng được, Ninh Cô Ưu chỉ có thể liếc mắt, không biết nên nói gì với người này.
"Chỗ tôi còn một ít thuốc bôi phỏng, để tôi tìm cho anh."
Nhìn bàn tay trắng nõn của Lệ Cảnh Dương xuất hiện vết sưng đỏ rõ rệt vậy, Ninh Vô Ưu có hơi xấu hổ.
Dù gì, cũng là rót nước cho mình, mặc dù là do Lệ Cảnh Dương vụng về.
Thấy Ninh Vô Ưu tìm thuốc bôi cho mình, Lệ Cảnh Dương cũng nhìn vết phỏng trên tay, không quá nghiêm trọng, chỉ là hơi đau.
Chuông điện thoại di động vẫn vang lên, Lệ Cảnh Dương lấy điện thoại di động ra, nhấn nghe cuộc gọi.
"A lô, ai vậy?"
Tán dóc một hồi, thì ra là mấy người bạn hay chơi với Lệ Cảnh Dương.
Đám người bọn họ cũng có người này người kia lẫn vào nhau, nói theo một cách khác, chắc là không khác hồ bằng cẩu hữu (*) là bao.
(*) Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè không tốt.
"Cảnh Dương, Lâm Lịch Bạch về rồi, tối hôm nay qua quán bar "37 độ" đi, chào mừng Lâm Lịch Bạch về nước."
"Lâm Lịch Bạch trở về liên quan gì đến mình chứ!"
Lệ Cảnh Dương có vẻ cũng chẳng kích động mấy.
Mặc dù là anh em tốt quay về, nhưng mà có một số việc, Lệ Cảnh Dương đến bây giờ vẫn canh cánh trong lòng.
Bất quá, dù ngoài miệng nói không liên quan đến mình, nhưng Lệ Cảnh Dương biết rằng, tối hôm nay cậu trốn không nổi.
Nếu như cậu không đi, chỉ sợ đám bạn kia lại chạy đến nhà cậu lôi cậu đi.
"Đưa tay đây, tôi nhìn một chút.
Ninh Vô Ưu nắm lấy tay Lệ Cảnh Dương, đang tính bôi giúp cậu thuốc trị phỏng.
Ai ngờ lại bị Lệ Cảnh Dương nói một câu khiến cô ngây ngẩn.
"Ninh Vô Ưu, cô nắm tay một người đàn ông như vậy, không thấy kỳ quái sao?"
Được rồi, Lệ Cảnh Dương thừa nhận, vấn đề không nằm ở chuyện Ninh Vô Ưu cảm thấy kỳ quái hay không.
Mà là do cậu cảm thấy, mình bị một người phụ nữ nắm tay như thế này là một chuyện rất lạ lẫm cũng như kỳ quái.
"Đừng có quên, tôi là bác sĩ." Ninh Vô Ưu nhìn Lệ Cảnh Dương, mặt vô cảm nhấn mạnh câu nói.
Chuyện gì thế này, cô giúp Lệ Cảnh Dương, Lệ Cảnh Dương còn thắc mắc ngược lại với cô?
"Ồ, cô không nói, khéo tôi lại quên mất."
Ninh Vô Ưu chỉ có thể nhắc nhở bản thân, rộng lượng một chút.
Nơi này là bệnh viện, cô là bác sĩ, cô ngồi ở phòng làm việc của mình, thế nhưng Lệ Cảnh Dương lại nói cậu ta quên mất cô là một bác sĩ!
Ninh Vô Ưu cảm thấy bản thân còn hiền chán, ít nhất cô còn giúp Lệ Cảnh Dương, cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Lúc rời đi, cô nhìn Lệ Cảnh Dương một cái, biểu tình trên mặt Lệ Cảnh Dương có chút bất thường.
"Cô sao vậy, nhìn cô hình như đang khó chịu?"
"Bây giờ cô đã ổn hơn chưa?"
Lệ Cảnh Dương không đầu không đuôi đột nhiên hỏi vấn đề này, Ninh Vô Ưu sửng sốt một chút rồi gật đầu.
"Tôi vốn cũng không có gì nghiêm trọng, anh nhìn tôi xem, không phải rất ổn sao?"
Chuyện đã qua, cô cũng đã đến bệnh viện đi làm như bình thường, còn có thể có chuyện gì.
"Tối hôm nay tôi đưa cô đi một chỗ chơi vui." Lệ Cảnh Dương thần bí cười nói.
Vừa nghe đến việc đi chơi giải trí, Ninh Vô Ưu cả người kích động.
"Đi đâu?"
"Quán bar 37 độ."
Quán bar?