“……”
Ninh Vô Ưu chớp chớp mắt, đây là ……
Não cô ấy bị chấn động lúc nào, nhiều nhất chỉ là đau đầu thôi mà.
“Cô yên tâm đi, chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô.” Lệ Cảnh Dương nhìn Ninh Vô Ưu thề thốt bảo đảm.
Nhưng Ninh Vô Ưu lại rất bình tĩnh.
“Anh đã đoán được do ai làm rồi sao?” Cô ấy hỏi.
Lệ Cảnh Dương nhìn Ninh Vô Ưu, chính mình bị người đánh, chẳng lẽ Ninh Vô Ưu không nghĩ tới là do ai làm hay sao?
“Chẳng lẽ cô không có nghi ngờ sao?”
Ninh Vô Ưu gật đầu “Đương nhiên tôi cũng nghi ngờ. Rốt cuộc, tôi là người tốt như vậy, sao mà vô duyên vô cớ bị người ta trả thù.”
“Cô nghi ngờ Tô Khả Khả?” Lệ Cảnh Dương tiếp tục truy hỏi.
Ninh Vô Ưu cũng không ngượng ngùng. Người kia muốn lấy cái mạng nhỏ của mình, cô ấy cảm thấy mình cũng không cần phải khách khí.
“Đúng vậy, anh cảm thấy sao?”
Lệ Cảnh Dương gật đầu, tỏ vẻ chính mình cũng đồng ý với suy nghĩ của Ninh Vô Ưu “Tôi cũng cảm thấy là Tô Khả Khả.”
Nhưng Ninh Vô Ưu lại thở dài. Sau đó, ngửa đầu lên nhìn Lệ Cảnh Dương.
“Lệ Cảnh Dương, bây giờ tôi có hơi hối hận khi cứu anh rồi. Anh nhìn tôi đi, chỉ là ăn một bữa cơm của anh thôi, anh nhìn đi, tôi bị hành hạ thành bộ dạng gì đây!”
Cô ấy thật là xui xẻo, cũng không biết người phụ nữ kia lần này không thành công, có thể nghĩ ra chiêu gì để đối phó tiếp với cô ấy đây!
Lệ Cảnh Dương nhanh chóng ngăn cản “Cô tuyệt đối đừng hối hận. Nếu không thì sau này trên thế giới thật sự không còn người tốt nữa rồi.”
Cô y tá bên cạnh nhìn Ninh Vô Ưu và Lệ nhị thiếu này tung hứng nên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Không biết tại sao, bây giờ cô ấy đột nhiên cũng cảm thấy hai người kia thoạt nhìn không giống quan hệ yêu đương gì.
Nhưng rốt cuộc là quan hệ gì, cô ấy cũng không rõ.
Nhưng xem ra chắc là tình bạn trên cả tình yêu không rõ ràng.
Nhưng mấy cô y tá ở đây rất hy vọng, Lệ nhị thiếu có thể ở bên cạnh bác sĩ Ninh. Như vậy, ngày nào mấy cô cũng có thể gặp đại minh tinh trong bệnh viện rồi.
Ninh Vô Ưu bĩu môi, nhìn thoáng qua Lệ Cảnh Dương “Lời này nói ra đúng là rất có lý, nhưng người tốt mệnh không dài, tai họa lưu ngàn năm, anh chưa nghe sao?”
“Nhưng cô vẫn là một người tốt.”
Ninh Vô Ưu ngẩng đầu, vẻ mặt không đồng tình, thật ra điều cô suy nghĩ là bản thân càng muốn trở thành kẻ xấu, tốt nhất là loại không trừ không được, một tên khốn xấu xa đáng căm phẫn mới tốt.