Ninh Vô Ưu cũng không biết rốt cuộc bản thân nghĩ cái gì, có lẽ đầu óc Ninh Vô Ưu cô có chút kỳ lạ đi.
Ở thời đại ai ai cũng muốn trở thành người tốt, chỉ có Ninh Vô Ưu cô không quan tâm mà còn muốn trở thành kẻ thất bại, hơn nữa, còn là thất bại không có cửa thành công.
"Tôi là bất đắc dĩ thôi, ai bảo kế bên toàn người ưu tú, bị họ "khai sáng" khá nhiều."
"Ha ha..."
Lệ Cảnh Dương ngây ngốc cười, không giống Lệ nhị thiếu phong độ quyết đoán nào đó trên ti vi, ngược lại còn có hơi ngu ngu.
"Tính cách của cô với Thi Hạ thật khác nhau."
Nghe thấy tên của Thi Hạ, ánh mắt của Ninh Vô Ưu cũng dịu dàng hơn.
"Thật à? Nhưng tôi với cậu ấy là bạn thân đó."
Lệ Cảnh Dương gật đầu một cái, rồi lại nhẹ nhàng thở dài, "Hai người các cô, một người giống như mùa hè, một người lại giống mùa đông."
Hạ Hạ của cậu, luôn luôn hoàn hảo như vậy, chẳng qua tiếc nuối lớn nhất là, Thi Hạ hoàn mỹ đó cũng không thuộc về mình cậu.
Ninh Vô Ưu cũng không để ý đến, lúc Lệ Cảnh Dương nói câu này, trong mắt đầy mất mát.
"Đúng rồi, tôi với Hạ Hạ, hai người bọn tôi cùng nhau trung hòa một ít, lại ra mùa xuân ấm áp đấy chứ."
Lệ Cảnh Dương gật đầu một cái, "Cũng có lý."
Cậu đưa Ninh Vô Ưu về nhà cô, sau đó lại trở về chỗ ở của mình.
Dọc đường đi, Lệ Cảnh Dương đều trầm mặc, cậu đang suy nghĩ một việc, sau này sẽ trải qua nhiều chuyện, cậu có nên buông tay hay không.
Dù gì bây giờ Thi Hạ cũng là chị dâu của cậu.
Nhưng khiến cho cậu có thể chấp nhận chuyện Thi Hạ là chị dâu mình, Lệ Cảnh Dương cảm thấy đây là một sự thật tàn nhẫn.
Ngày thứ hai.
Ninh Vô Ưu tiếp tục đi làm như thường nhật.
Nhưng cô không nghĩ tới, mình bị người ta chơi một đòn hiểm, không những không bị gì, ngược lại còn đổi được cho mình một tài xế miễn phí.
Lúc Ninh Vô Ưu mới từ cửa tiểu khu đi ra, lại thấy một chiếc Porsche màu đen nhỏ đậu ngay cửa.
Người nọ dựa vào thân xe, chính là Tịch Diệc hôm đó giao phó Lệ Cảnh Dương cho Ninh Vô Tịch.
"Anh không phải ngày trước...người đến đó sao?"
Ninh Vô Ưu đầy kinh ngạc chỉ Tịch Diệc.
Nhưng khó xử ở chỗ, cô suy nghĩ lúc lâu cũng không nhớ được tên đối phương.
"Cô Ninh, tôi là Tịch Diệc, trợ lý của Lệ nhị thiếu, cậu Lệ kêu tôi đến đưa cô Ninh đi làm." Tịch Diệc cười giải thích.
Cậu ấy hình như không vì Ninh Vô Ưu quên tên của mình mà cảm thấy không thoải mái.
Dù gì, hôm ấy nếu không phải Ninh Vô Ưu trượng nghĩa giúp đỡ, có lẽ mẹ cậu sẽ gặp nguy hiểm.
"Không cần, trước cửa khu này có xe buýt."
Ninh Vô Ưu đang nói, lại thấy xe buýt mọi hôm đi làm đã đến trạm, gào thét chạy qua.
"Được rồi, hay là anh đưa tôi đi đi."
Chờ xe buýt tiếp theo chắc tầm nửa tiếng, mà cô đã sắp trễ rồi.
"Cô Ninh, mời lên xe."
Tịch Diệc cúi người, tất cung tất kính giúp Ninh Vô Ưu mở cửa xe, chẳng qua là cậu lễ phép và khách sáo như vậy, ngược lại khiến Ninh Vô Ưu cảm thấy không được tự nhiên.
"Hay là thế này, anh cứ gọi em là Vô Ưu đi, cũng đừng một câu cô Ninh, hai câu cô Ninh, em cảm thấy hơi kỳ lạ." Ninh Vô Ưu cười.
Cô cảm thấy Ninh Diệc là một người rất có ý tứ, có lẽ, còn có thể trở thành bạn bè của nhau.
"Được, Tiểu Ninh...Vô Ưu."
Ninh Vô Ưu là kiểu người không thể ngồi im được, ở trên xe bắt đầu cùng với Tịch Diệc cả hai nói chuyện với nhau.
"Tịch Diệc, anh làm trợ lý Lệ Cảnh Dương được bao nhiêu năm rồi?"
Tịch Diệc suy nghĩ một chút, hình như đang tính toán thời gian, "Từ khi cậu ấy mới bước vào giới giải trí, tôi đã làm trợ lý của cậu ấy, chắc tầm ba năm, tôi cũng chưa từng đổi ông chủ."
Ba năm, từ khi cậu ấy mới bước vào giới giải trí!
"Đúng là một lòng một dạ ha!"
Ninh Vô Ưu ở bên vừa thở dài một cái, vừa lấy bánh mình nhỏ mang theo ra.
Cô mỗi ngày thức dậy đa số đều vội vội vàng vàng, vậy nên nhất định phải chuẩn bị bữa sáng nhanh gọn nhất có thể, chẳng hạn như bánh mì này.
"Tịch Diệc, anh đến sớm thế này, đã ăn sáng chưa?"
Ninh Vô Ưu vừa nói, như muốn chia sẻ miếng bánh mì nhỏ cho Tịch Diệc.
Nhưng mà Tịch Diệc cũng chỉ cười cười từ chối.
"Cảm ơn, tôi ăn rồi, còn nữa, Vô Ưu, câu "một lòng một dạ" là câu dùng cho phụ nữ."
Tịch Diệc hơi lúng túng, vị bác sĩ ngây ngây ngô ngô này nói chuyện cũng thật vui.
Phụ nữ?
Nhắc đến phụ nữ, Ninh Vô Ưu hình như lại nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên bật cười.