Sau khi thấy Ninh Vô Ưu rời khỏi mười mất phút, Lệ Cảnh Dương mới ý thức được một việc.
“Không đúng, túi vẫn còn ở chỗ mình!”
“Ninh Vô Ưu, cô gái ngu ngốc này!”
Lệ Cảnh Dương hết cách, nghĩ tới chìa khóa, điện thoại, mấy vật linh tinh có khả năng nằm trong cái túi xách trong tay mình. Bây giờ cậu ta cũng chỉ có thể mau chóng nghĩ cách, đem túi đưa cho Ninh Vô Ưu.
Chạy theo hướng Ninh Vô Ưu rời khỏi, Lệ Cảnh Dương lại thấy một cành hoa hồng trên mặt đất.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bông hồng với thân cây nằm giữa đường trông thật lạ.
Lệ Cảnh Dương đột nhiên có một loại dự cảm không lành, ngay chính bản thân cậu cũng không hiểu, tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
Ninh Vô Ưu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lệ Cảnh Dương theo lính tính mách bảo chạy nhanh về hướng đó. Quả nhiên thấy được một đám người vây quanh nơi đó.
Hình như còn có tiếng của Ninh Vô Ưu.
“Các anh là ai vậy?”
Lệ Cảnh Dương lạnh lùng quát lớn.
Thấy có người tới, mấy người đàn ông say rượu cũng tháo chạy.
Lúc Lệ Cảnh Dương đi tới, chỉ thấy Ninh Vô Ưu nằm trên mặt đất, quần áo trên người hơi lộn xộn, đầu tóc cũng rối loạn, trên mặt còn có vết thương.
“Ninh Vô Ưu, cô không sao chứ?”
“Ninh Vô Ưu, cô tỉnh lại đi?”
Lệ Cảnh Dương lập tức lo lắng.
Xung quanh yên tĩnh, Ninh Vô Ưu lúc này mới mở mắt ra, biểu cảm trên mặt nhìn rất đau khổ.
“Anh đừng có lắc tôi, đầu tôi choáng sắp nổ tung lên đây.”
Nghe được Ninh Vô Ưu lên tiếng, Lệ Cảnh Dương lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may cũng may, cũng may cô còn sống.”
Ninh Vô Ưu mỉm cười, thật ra trong lòng cô lúc nãy rất sợ.
Nếu không phải Lệ Cảnh Dương kịp thời xuất hiện, bản thân có thể xảy ra chuyện gì, bây giờ cô nghĩ lại cũng thấy sợ hãi.
“Đồ ngốc, bà cô đây không phải còn sống chẳng lẽ đã chết hay sao?”
Ninh Vô Ưu nhìn Lệ Cảnh Dương, tuy thoạt nhìn hình như là vẻ mặt nhẹ nhàng.
Nhưng đó cũng chỉ là biểu hiện mặt ngoài thôi.
Lệ Cảnh Dương nghe được Ninh Vô Ưu còn tâm trạng nói giỡn với mình, cũng biết lúc nãy đám xấu xa kia vẫn chưa đạt được chuyện bọn họ muốn làm.
“Không phải, tôi không phải có ý này, bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Nhìn thấy trên trán Ninh Vô Ưu có vết thương hơi đáng sợ, trong lòng Lệ Cảnh Dương vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Ninh Vô Ưu gật đầu, rất nhẹ nhàng, cô sợ lúc này đầu mình hơi nặng, thật sự là não đã bị chấn động.
Đầu đến bây giờ vẫ còn thấy rất đau, rất đau ……
Thật đúng lúc có một bệnh viện cách đây không xa, bệnh viện Lân An.
Thấy có người đỡ Ninh Vô Ưu tới, bác sĩ trong bệnh viện Lân An đều trợn tròn mắt.
Bác sĩ Ninh là một bác sĩ, giờ lại thành một người bệnh rồi sao?
“Bác sĩ Ninh, sao cô lại ra nông nỗi này vậy?”
Đồng nghiệp nhìn Ninh Vô Ưu, vẻ mặt lo lắng.
Ninh Vô Ưu mỉm cười, cô ấy hơi xấu hổ “Hỗ trợ sự nghiệp y tế của bệnh viện chúng ta.”
Lệ Cảnh Dương thở dài nhìn người phụ nữ bên cạnh, đã là lúc nào mà cô ấy còn tâm trạng nói giỡn với người khác ở đây nữa!
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, mau chóng nhờ bác sĩ tới đây đi.”
Ninh Vô Ưu bĩu môi giống như còn đang oán trách cái tên Lệ Cảnh Dương một chút hài hước cũng không có.
Bác sĩ vạch mặt kiểm tra cho Ninh Vô Ưu hình như đang tức giận thì phải.
Ninh Vô Ưu biết, bác sĩ kỳ cựu này là đang trách chính mình, ngay cả bản thân cũng không cách nào chăm sóc cho tốt.
Nhưng chuyện bị người đánh cũng không phải Ninh Vô Ưu có thể tự quyết định!
“Được rồi, bác sĩ Hồ, anh có thể đừng vạch mặt tôi như vậy có được không? Tôi cảm thấy giống như mình nợ anh nhiều tiền lắm vậy.”
Vị bác sĩ họ Hồ kia thở dài một cách nặng nề nhìn Ninh Vô Ưu.
“Bác sĩ Ninh, chính cô cũng học y, miệng vết thương này nếu như sâu thêm một chút, thì sẽ để lại sẹo đó!”
“Tôi đương nhiên là biết, nhưng người làm tôi bị thương đâu phải tôi, làm sao tôi khống chế được độ sâu của vết thương đây!”
“Ninh Vô Ưu, tôi phát hiện cô đúng là ……”
“Tôi thì làm sao?” Ninh Vô Ưu chớp chớp mắt hỏi ngược lại.
Người kia nhất thời cũng không biết phải nói gì cho thích hợp.
Giống như tính cách Ninh Vô Ưu vẫn luôn như vậy, vô tư, không câu nệ tiểu tiết.
Nhưng chuyện bị thương đúng là nghiêm trọng. Nếu không nghiêm túc chăm sóc thì sau này thật sự sẽ để lại sẹo ……
Một cô y tá mang theo băng gạc đi vào.
“Bác sĩ Ninh, tôi tới giúp cô băng bó.”
Ninh Vô Ưu mỉm cười trả lời “Được, cảm ơn cô nha.”
Tuy nhiên cô y tá trẻ dường như quan tâm nhiều hơn đến Lệ Cảnh Dương.ở cửa chờ Ninh Vô Ưu.
Hôm nay các cô hình như đều nghe nói, Lệ Cảnh Dương lái siêu xe tới bệnh viện đón bác sĩ Ninh tan tầm!
“Bác sĩ Ninh, cô và Lệ Cảnh Dương đang yêu nhau hả?” Cô y tá tò mò hỏi.
Ninh Vô Ưu chớp chớp hai mắt của mình, trong lúc nhất thời không có phản ứng.
Cô ấy nhìn thoáng qua Lệ Cảnh Dương đang chờ ở cửa. Hai người bọn họ thoạt nhìn giống người yêu sao?
“Tạch, cô thấy hai người chúng tôi giống quan hệ yêu đương hay sao?” Ninh Vô Ưu chỉ vào chính mình, lại chỉ vào người đứng ở cửa.
Ninh Vô Ưu cảm thấy không giống chút nào!
Nhưng cô y tá lại chắc chắn nên gật đầu.
“Tôi cảm thấy rất giống.”
“Vậy là cô nhìn lầm rồi.” Ninh Vô Ưu bĩu môi.
Cô y tá hơi kinh ngạc, bác sĩ Ninh lại không phủ định nhanh như vậy. Chẳng lẽ nói, giữa hai người thật sự không có quan hệ nào khác sao?
“Tôi nhìn lầm rồi sao?”
“Tuyệt đối là nhìn lầm rồi.” Ninh Vô Ưu lại cường điệu một lần nữa.
Thị phi của giới giải trí thật sự là quá nhiều. Nơi dó đúng thật là một nơi thị phi.
Hơn nữa, Lệ Cảnh Dương vẫn là nhân vật trung tâm. Cho nên, Ninh Vô Ưu nghĩ, cô vẫn không cần đi trêu chọc người đàn ông này thì tốt hơn.
Bằng không đến lúc đó, chính mình cũng có thể trở thành mục tiêu bị công kích!
Thấy cô y tá đỡ Ninh Vô Ưu, thật ra cô ấy cảm thấy mình rất ổn, có thể tự đi được.
Nhưng cô y tá kia nhất định phải bướng bỉnh, nhất quyết muốn đỡ Ninh Vô Ưu mới được.
Cảm giác như vậy luôn làm Ninh Vô Ưu cảm thấy bản thân giống như nháy mắt trở thành một người tàn tật vậy.
Lệ Cảnh Dương thấy Ninh Vô Ưu đi ra, cậu ta mau chóng tới đỡ cô ấy.
“Yên tâm đi, trên trán tôi có một vết thương nhỏ dài 2cm, chân tôi cũng đâu có bị gì đâu.”
Ninh Vô Ưu nói xong rồi tự mình đi, nhưng lúc này cô y tá bên cạnh lại bổ sung thêm một câu.
“Bác sĩ Ninh, bác sĩ Hồ vừa rồi đã nói, tốt nhất vẫn là sau này tới kiểm tra xem có bị chấn động não hay không.