Cô Vợ Dễ Thương

Chương 142: Anh đẹp trai, nói gì cũng đúng




Trình Nguyệt Như lập tức trả lời ngay: “Cô có xác định thân phận của người gửi hai tấm hình này cho mình không?

Tô Dương Dương đáp: “Tôi cũng không biết nữa, tôi không có ấn tượng gì về người gửi hình cho mình.”

Trình Nguyệt Như: “Tôi và đội trưởng Trương đã từng đến hiện trường vụ án, nhưng nếu như tấm hình mà cô gửi được chụp trước lúc có hiện trường vụ án hiện tại, vậy có nghĩa nơi mà chúng tôi cho là hiện trường đầu tiên không phải là hiện trường vụ án thật sự.

Tô Dương Dương đáp: “Lúc cô nhìn thấy thi thể của Ưu Hạnh Mai, tư thế của cô ta không giống như trong tấm hình này à?”

Trình Nguyệt Như: “Đúng thế, lúc ấy cô ta nằm trong một biệt thự bị bỏ hoang.”

Tô Dương Dương: “Biệt thự gần Doanh Hồ ở ngoại thành à?”

Trình Nguyệt Như: “Sao cô lại biết?”

Tô Dương Dương: “Mấy tháng trước tôi từng bị bắt cóc, cũng bị nhốt trong căn biệt thự ấy. Đó là một căn biệt thự còn đưa được trang trí và sắp xếp hoàn tất.”

Trình Nguyệt Như: “Lúc ấy tôi cũng có quan tâm đến vụ bắt cóc này, thủ phạm là Dạ Thiển.”

Tô Dương Dương: “Đúng thế, bây giờ cô ta vẫn còn đang ngồi tù.”

Trình Nguyệt Như: “Khi ấy tôi nghe cảnh sát nhắc đến vụ án này, lúc đó tôi còn chưa quen cô, bởi vậy không quan tâm mấy. Nhưng tôi nghi ngờ ở chỗ, khi ấy cô bị bắt cóc suốt một đêm nhưng không hề bị thương ở đâu cả, chuyện này khiến tôi thấy rất ngờ vực. Nếu như tôi là Dạ Thiển, tôi phí hết công sức để bắt cóc cô, nhưng lại không làm bất cứ thứ gì cả, tôi chỉ cảm thấy não mình úng nước rồi.”

Tô Dương Dương đáp: “Tôi cũng nghĩ như vậy đấy, lúc ấy tôi cho rằng, Dạ Thiển kiêng dè Hàn Khải Uy, bởi vậy mới không dám làm chuyện gì quá đáng, sau khi nghĩ ngợi cẩn thận lại thì thấy không hợp lý lắm. Nếu như cô ta kiêng dè Khải Uy, cô ta sẽ không dám bắt cóc tôi. Sau khi bắt cóc tôi mà còn kiêng kị thì đúng là vẽ chuyện.”

Trình Nguyệt Như: “Cô phân tích đúng lắm, nếu như liên hệ hai chuyện này với nhau, có thể biết được vì sao lần đó cô bị bắt cóc nhưng không hề bị thương, cũng sẽ trở thành điểm đột phá trong vụ án lần này.

Tô Dương Dương: “Tối hôm qua tôi trở về một mình, tôi đã từng gặp rất nhiều cản trở trên dọc dường hoặc là bị ai đó theo dõi, nhưng lần này không hề bi như thế. Hôm nay lại có người gửi hai tấm hình này cho tôi, có phải họ muốn nói rằng họ luôn để ý đến tôi và vụ án này không?”

Trình Nguyệt Như: “Đây cũng là chuyện tất nhiên, tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu hai bức hình này, khi nào có kết quả sẽ báo với cô sau. Chắc hẳn ám vệ của Hàn Khải Uy vẫn còn theo cô, cô không cần lo lắng. Nhưng mà mấy ngày nay hạn chế tiếp xúc với người lạ nhé, cũng hạn chế đi đến những nơi xa lạ.”

Tô Dương Dương: “Tôi biết rồi.”

Sau khi nói chuyện với Trình Nguyệt Như, trái tim đang phập phồng lo lắng của cô bình tĩnh hơn đôi chút.

Cô đặt điện thoại xuống bàn, chợt nhìn thấy Ninh Cảnh Phong đứng sau lưng mình.

Tô Dương Dương sợ hết hồn: “Anh cả, anh bước đi phát ra chút tiếng động được không? Anh làm em sợ chết khiếp.”

Gương mặt Ninh Cảnh Phong không hề bộc lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn điện thoại của Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương rất ít khi nhìn thấy anh thể hiện cảm xúc một cách rõ ràng trên gương mặt, cô ngờ vực hỏi: “Anh Ninh, anh sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?”

Ninh Cảnh Phong chớp mắt, nhìn cô như thể không có chuyện gì: “Bấm điện thoại trong giờ làm việc à. Bác sĩ Tô, có phải em chê lương nhiều qua nên mới muốn trừ bớt không.”

Tô Dương Dương sờ mũi: “Thỉnh thoảng thôi mà, anh có chuyện gì sao?”

“Chồng em giết bạn gái cũ, anh qua đây xem xem em có còn hớn hở.”

“Em sẽ coi như là anh đang quan tâm em. Khải Uy không có giết người. Anh ấy sẽ được thả ra sớm thôi.”

“Vậy à?” Gương mặt Ninh Cảnh Phong không hề bộc lộ ra chút cảm xúc gì.

Trước giờ gương mặt của anh vẫn không hề gợn lên cảm xúc, nói chuyện cũng hết sức điềm tĩnh.

Chỉ hai chữ đơn giản thôi, nhưng Tô Dương Dương lại nghe ra sự mỉa mai trong đấy.

Tô Dương Dương ngẩng đầu nhìn Ninh Cảnh Phong, lại nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt như mọi khi của anh, có thể gần đây cô hơi nhạy cảm chăng.

Tô Dương Dương nói: “Hôm nay anh có muốn đi ăn cơm trưa với em không?”

Ninh Cảnh Phong lạnh nhạt đáp: “Quá nhiều người chết, công việc bận rộn, không có thời gian.”

Tô Dương Dương: “...Có thể giao nghiệp vụ lại cho đồng nghiệp của anh không, bọn họ sắp kháng nghị rồi đấy?”

Ninh Cảnh Phong: “Bọn họ không thạo việc, còn trách ai được.”

Tô Dương Dương đáp: “Được rồi, anh đẹp trai nên nói gì cũng đúng hết.”

Ninh Cảnh Phong hừ hừ hai tiếng, rồi sải chân bước đi.

Tô Dương Dương cúi đầu tiếp tục bận rộn chuyện của mình.

Bỗng dưng Tiểu Yên cuống quýt chạy vào: “Chị Tô, có phóng viên đến tìm, nói là muốn phỏng vấn chị.”

“Bảo vệ không chặn họ lại à?”

“Bọn họ đóng giả làm bệnh nhân đăng lý lấy số để vào đấy. Bây giờ đã sắp đến phòng của chúng ta rồi.”

“Chị qua phòng chủ nhiệm ngồi một lát, em nói với họ rằng chị không có ở đây.”

“Làm thế có được không? Bọn họ sẽ không viết lung tung chứ?”

“Bọn họ có thể tìm đến nơi này chắc chắn là vì không moi được thông tin gì từ tập đoàn Hàn thị và đội cảnh sát hình sự, kinh nghiệm trả lời phỏng vấn của chị kém cỏi hơn họ nhiều, rất dễ để họa từ miệng ra.”

“Dạ dạ, vậy thì chị mau vào phòng chủ nhiệm đi.” Tiểu Yên nghĩ ngợi một lúc, rồi cảm giác là lạ: “À, chị Tô, chị nên qua chỗ của giáo sư Lý ấy.”

Tô Dương Dương vội vàng dọn dẹp đồ vật trên bàn, rồi đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc cô bước ra ngoài, thang máy của tầng cô chợt mở ra.

Cách một khoảng hành lang, hai tay phóng viên và cô đứng nhìn nhau.

Tô Dương Dương thầm trợn mắt trong lòng, không nhìn bọn họ, mà ung ung đi xuống lối thoát hiểm.

Hai tay phóng viên không hề quen mặt Tô Dương Dương, cứ nghĩ người ấy chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi.

Nhưng nghĩ đến chiều cao gần 1m7 của Tô Dương Dương, gần như chẳng có bao nhiêu bác sĩ cao đến chừng này.

Thế là, họ bèn nhanh chóng đuổi theo.

Tô Dương Dương nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, cô rẽ sang lối đi dành riêng cho nhân viên y tế, rồi đi thẳng vào phòng thí nghiệm của Lý Chiêu.

Lý Chiêu và vài trợ lý của anh đang thảo luận chuyện gì đó, nghe tiếng cửa mở ra, quay đầu nhìn sang mới thấy Tô Dương Dương.

Lý Chiêu vẫy tay, vài người trợ lý ôm tài liẹu đi ra khỏi phòng.

Tô Dương Dương hỏi: “Giáo sư Lý, không làm phiền anh chứ?”

“Không có, đã nói xong rồi. Tôi vừa nghe trợ lý nói có phóng viên lẻn vào trong bệnh viện thì cô đã vào đây rồi.”

“Tôi không giỏi đói phó với phóng viên, chỉ sợ mình lỡ lời, bởi vậy mới núp ở phòng anh.” Tô Dương Dương ngại ngùng cười với Lý Chiêu.

“Cô muốn núp bao lâu cũng đươc.”

Tô Dương Dương nghĩ ngợi một lúc, rồi lấy điện thoại ra, mở hai tấm hình: “Giáo sư Lý, anh xem giúp tôi với, hai tấm hình này có chỗ nào kỳ lạ hay không?”

Lý Chiêu cầm lấy điện thoại, cẩn thận nhìn đi nhìn lại hai tấm hình, rồi hỏi: “Cô cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào?”

“Đầu tiên là người phụ nữ trong tấm hình thứ nhất, tôi cảm thấy cô ta quen quen, rồi còn tư thế của các cô ấy cũng kỳ quái lắm. Sau khi chết không thể nào nằm như vậy được, tư thế này không phù hợp với phạm vi hoạt động của các khớp xương trên cơ thể con người.”

“Tôi không biết rõ về điểm đầu tiên mà cô nói. Lúc còn sống, con người có xấu đẹp cao mập, sau khi chết đi, linh hồn tiêu tán, trông giông giống như nhau mà thôi. Nhưng nhìn gương mặt và làn da của hai người họ, chắc hẳn bọn họ bị bệnh tật giày vò triền miên. Tấm hình thứ hai là Ưu Hạnh Mai à?”

“Đúng thế.”