Tô Dương Dương đã nắm chắc, cô lái xe về phía đường chính.
Tốc độ lái xe của cô cũng xêm xêm với mọi khi, thỉnh thoảng lại để ý đến những chiếc xe trước sau và hai bên.
Nhưng cho đến tận lúc về đến nhà, cô cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Chuyện này khiến cho Tô Dương Dương không khỏi ngờ vực.
Bánh Xe nghe thấy tiếng xe ô tô của cô bèn chạy ra từ phòng khác, Tiểu Bảo cũng chạy theo sau.
Tô Dương Dương nhìn đồng hồ: “Sao trễ thế này rồi mà còn chưa đi ngủ.”
“Mẹ ơi, ba sao rồi?”
“Ba không sao cả. Ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại và cô đâu?”
“Ông nội và bà nội với ông Tăng bà Tăng đã về nhà rồi, ông ngoại bà ngoại và cô đang đợi mẹ đó.”
Tô Dương Dương bế bổng cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé lên, hôn vào gò má mềm mại ấy, dịu dàng nói: “Cục cưng, con lo lắng rồi đúng không nè?”
Tiểu Bảo cào mặt một cách bực dọc: “Ba con đâu có yếu ớt như vậy, ba sẽ không sao đâu.”
“Con nói đúng lắm, ôi chao, người nhà chúng ta đều vững vàng thật, chỉ có một mình mẹ là đồ yếu ớt thôi.”
Tiểu Bảo quàng tay qua cổ cô, cánh tay múp míp của cậu bé nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô: “Có con đây, mẹ đừng lo.”
Tô Dương Dương bật cười ôm cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé thật chặt: “Bây giờ mẹ không lo một chút nào cả, cảm ơn cục cưng.”
Tiểu Bảo ôm chầm lấy cổ Tô Dương Dương, vùi quả đầu nhỏ nhắn của mình vào hõm vai cô.
Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên nhìn thấy một lớn một nhỏ đi vào, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thạch Diễn hỏi: “Khải Uy có khỏe không?”
“Anh ấy không sao đâu, ba mẹ đừng lo lắng. Bây giờ cũng trễ rồi, hay ba mẹ lên phòng nghỉ ngơi đi.”
Lưu Mộc Miên hỏi: “Con đã ăn cơm tối chưa.”
“Con ăn với pháp y Trình rồi ạ.”
Lưu Mộc Miên nhìn sắc mặt của cô, bà không nó gì nữa, chỉ cùng Tô Thạch Diễn đi lên lầu.
Tô Dương Dương ôm Tiểu Bảo đi lên lầu, gội đầu và tắm rửa cho cậu bé.
Mặc dù trông Tiểu Bảo thông minh lanh lợi, nhưng rốt cuộc thì Tiểu Bảo cũng chỉ là một đứa bé chưa tròn sáu tuổi mà thôi.
Hàn Khải Uy, người mà cậu bé thường xuyên dựa dẫm gặp chuyện không may, nỗi lo lắng và sợ hãi của cậu bé lớn hơn tất thảy mọi người.
Tô Dương Dương ôm Tiểu Bảo lên giường, rồi hỏi: “Cục cưng, đêm nay mẹ ngủ với con được không?”
Tiểu Bảo liếc cô: “Ba không có nhà, một mình mẹ ngủ không ngon à?”
“Đúng đó, có muốn ráng nhịn mẹ xíu không, đợi ba về là con được giải thoát rồi.”
“Được rồi, con sẽ miễn cưỡng chấp nhận mẹ.”
Tô Dương Dương véo má của cậu bé, rồi về phòng tắm rửa.
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, cô bèn nhìn thấy Tiểu Bảo ôm gối ngồi trên giường.
Đó là nơi mọi khi Hàn Khải Uy hay ngồi.
Cậu bé dựa lưng vào đầu giường, vẻ mặt cố ý tỏ ra nghiêm túc đáng yêu vô cùng.
Tiểu Bảo nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra, cậu bé nghiêng đầu, cố ý hạ thấp giọng nói xuống: “Bình thường ba như này đấy ạ.”
“Ừ.”
Tiểu Bảo trợn mắt: “Con diễn một buổi tối thôi. Ngày mai không làm nữa đâu!”
“Cảm ơn tổng giám đốc Hàn bé.”
Tiểu Bảo hừ hừ hai tiếng, giở tấm mền bên phía Tô Dương Dương lên, rồi vỗ xuống giường: “Mau lên đây ngủ đi, con không dỗ mẹ ngủ đâu đấy.”
Tô Dương Dương nghe thấy giọng nói của cậu bé, cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cô vẫn ráng kềm chế, rồi nằm xuống theo hướng tay của cậu bé.
Tiểu Bảo nằm lên gối của mình, nhìn trần nhà chăm chú.
Tô Dương Dương quay đầu sang nhìn cậu bé, gương mặt cậu bé đến là sắc sảo: “Tổng giám đốc Hàn bé, con nghiêm túc quá.”
“Con còn không chê mẹ phiền, mẹ đã chê con phục vụ không chu đáo ư?! Ba chiều mẹ đến mức này rồi à?!”
“Không phải chỉ có mình tổng giám đốc Hàn chiều mẹ đâu, đến tổng giám đốc Hàn nhỏ cũng như vậy mà.”
“Sao ba con lại có thể thích một người phụ nữ cợt nhả như mẹ chứ? Phiền ghê!” Tiểu Bảo tỏ vẻ chê bai.
“Người có tính cợt nhá mới thú vị chứ, chứ bằng không cả ngày diễn ngốc bạch ngọt thì ghê tởm đến cỡ nào.”
“Nói cứ như bây giờ mẹ không ghê tởm vậy đấy.”
“Con dám chê bai mẹ à?” Tô Dương Dương làm ra dáng khóc không nước mắt.
“Con nói bừa thôi, mẹ đừng để bụng.”
Tô Dương Dương không khỏi vươn tay ôm cơ thể bé bỏng của cậu bé vào lòng mình.
Gương mặt của Tiểu Bảo dán sát vào lồng ngực Tô Dương Dương, nhất thời hơi đỏ mặt,: “Đừng hở ra là ôm con chứ, nam nữ khác nhau đấy mẹ có biết không?”
“Nhóc con, đừng có được được voi đòi tiên nhé.” Tô Dương Dương vỗ nhẹ vào lưng cậu bé: “Có muốn mẹ hát ru cho con nghe không?”
“Không cần đâu!”
“Con không suy nghĩ là từ chối luôn à, mẹ hát hay lắm đấy.”
“Tiêu chuẩn về cái hay của mẹ với tiêu chuẩn về cái hay của con giống nhau không?”
“Chuyện này khó nói lắm.”
“Thế thì đúng rồi đấy, mau ngủ đi. Đừng để đến lúc ba về nhìn thấy cặp mắt gấu trúc của mẹ, ba lại nghĩ con thừa cơ hội ăn hiếp mẹ nữa.”
“Được rồi, vậy thì ngủ thôi.” Tô Dương Dương nói dứt lời bèn vuốt ve đầu tóc bù xù của con mình, cô nhắm mắt, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Cho đến khi cô đã ngủ say, Tiểu Bảo mới thò đầu ra khỏi lồng ngực của cô, nụ cười nhẹ nhàng nở trên gương mặt cậu bé.
Sau khi báo chí liên tục loan tin và các kênh thông tin khác nhau mặc sức lên bài trong suốt cả ngày.
Gần như cả thành phố Thương đều biết tin Hàn Khải Uy giết hại bạn gái cũ của mình.
Khá nhiều người muốn tìm đến Tô Dương Dương để nghe ngóng thông tin, nhưng tất thảy đều bị Tiểu Yên cản lại.
Tô Dương Dương không mấy quan tâm là mấy, cô rất tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của Trình Nguyệt Như và Trương Dương.
Chỉ cần Hàn Khải Uy thật sự trong sạch, anh ấy sẽ không bao giờ phải gánh tội oan.
Nhưng cô không nắm rõ hiện trường vụ án và tình hình của Ưu Hạnh Mai, nên không tài nào nhúng ta vào được.
Đột nhiên điện thoại của Tô Dương Dương đổ chuông.
Tô Dương Dương móc điện thoại ra, tùy tiện liếc mắt nhìn thử.
Rồi sau đó, cô khựng lại, cầm điện thoại đến trước mặt.
Cảm giác lạnh lẽo xộc lên từ lòng bàn chân.
Một người bạn zalo chưa từng nói chuyện với nhau lần nào gửi cho cô hai tấm hình.
Người trên hai tấm hình đều là nữ, tư thế của bọn họ giống hệt nhau.
Tô Dương Dương không quen biết người đầu tiên, nhưng cô biết người thứ hai.
Đó là Ưu Hạnh Mai.
Tô Dương Dương ráng kềm chế cảm giác rùng rợn trong lòng, cẩn thận quan sát hai tấm hình.
Người trong hai tấm hình nằm trên giường, những bông hoa có màu sắc rực rỡ xung quanh chỉ làm tôn lên sự ảm đạm chết chóc trên gương mặt hai người họ, cũng soi rọi vào gương mặt ấy, khiến cho bộ mặt họ trông có vẻ cứng đờ.
Tô Dương Dương lưu lại hai tấm hình trong vô thức, rồi cô lại mở tấm hình của Ưu Hạnh Mai lên xem.
Từ gương mặt của Ưu Hạnh Mai có thể nhận ra rằng lúc chụp tấm hình này, cô ta đã chết rồi.
Một người đang ngủ và một người đã chết có sự có sự khác nhau rõ ràng.
Nhìn nét mặt là có thể biết ngay vì sao, cho dù người tẩm liệm trang điểm giỏi đến mức nào.
Gò má của Ưu Hạnh Mai có vết lõm rõ rệt, mí mắt trễ xuống, cho dù có giỏi trang điểm đến đâu đi chăng nữa thì thợ trang điểm và người tẩm liệm cũng khó mà khắc phục được.
Tô Dương Dương nghĩ ngợi một lúc, rồi gửi tên tài khoản zalo này và hai tấm hình sang cho Trình Nguyệt Như.
Lúc tìm tài khoản zalo ấy, Tô Dương Dương mới nhận ra hai tấm hình đã bị thu hồi rồi.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã lưu lại trước.
Tô Dương Dương nói một câu với Trình Nguyệt Như: “Cô xem xem, từ hai tấm hình này có tìm được manh mối liên quan nào không?”