Lý Chiêu lại nhìn tấm hình một lần nữa: “Trước đây tôi đọc kkhá nhiều bản tin, trước tiên không bàn đến chuyện quan hệ giữa cô ấy và chồng cô, cô ấy đúng là một cô gái xinh đẹp. Nếu như cô ấy có thể gặp đúng người, có thể cô ấy sẽ được yêu chiều như một nàng công chúa, chứ không phải chết oan chết uổng như thế.”
“Cô có cảm thấy Hàn Khải Uy và người nhà của cô ta đã đẩy cô ta đến bước đường cùng? Giả dụ như Khải Uy cưới cô ta, hoặc là người nhà cô ta khiêm tốn một chút thì có thể cô ta sẽ không chết.”
“Mọi kết quả đều có thể xảy ra. Chỉ có điều thời cơ cô ta chết lại chính xác quá.”
“Tại sao anh lại nói thế?” Tô Dương Dương ngạc nhiên.
“Tôi nhớ rằng lúc mới công bố cô ta mất tích đã là một thời gian trước, sau đó không còn tin tức gì nữa. Mấy ngày trước, tin cô ta mất tích đột nhiên bùng nổ trên các phương tiện truyền thông, kết quả lại báo cô ta đã chết, hình như hơi liền mạch quá.”
“Chuyện mà anh nói tôi cũng đã từng nghĩ đến, hơn nữa tất thảy búa rìu dư luận đều chỉ về phía Khải Uy, đúng là hơi lạ lùng.”
Ngón tay của Lý Chiêu trượt qua trượt lại trên hai tấm hình mà Tô Dương Dương đưa, rồi anh ồ một tiếng: “Lúc mới nhìn thấy tấm hình này, tôi cảm thấy hơi quen quen. Bây giờ đột nhiên lại nhớ ra rằng, dường như cô ta giống với một người mà tôi biết.”
“Ai thế?”
“Ninh Cảnh Phong.”
Tô Cảnh Dương cầm chiếc điện thoại qua, cẩn thận nhìn gương mặt cô gái ấy, đúng là hơi giống thật.
Tô Dương Dương nhớ lại hành động lạ lùng của hồi nãy của Ninh Cảnh Phong, lại chắc chắn về suy nghĩ này của mình.
Lý Chiêu nói: “Cô có thể trao đổi thông tin này với pháp y Trình, có thể đây sẽ là điểm đột phá của vụ án này.”
“Khi nãy tôi đã gửi nó cho pháp y Trình rồi.”
Lý Chiêu trả điện thoại lại cho cô, nói: “Nếu cô muốn núp ở đây, vậy thì giúp tôi làm thí nghiệm đi.”
“Thí nghiệm gì?”
“Tách và chiết.”
“Được, cái này thì tôi rành.”
Tô Dương Dương với Lý Chiêu làm thí nghiệm suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến lúc tan ca mới quay về phòng mình.
Tiểu Yên vừa nhìn thấy cô đã mừng rỡ gọi: “Chị Tô, tổng giám đốc Hàn đã ra rồi.”
“Chuyện gì thế này?”
“Em cũng không biết nữa. Thời sự đưa tin anh ấy đã ra từ nửa tiếng trước rồi.”
Tiểu Yên còn định nói nữa, chợt nhìn thấy Hàn Khải Uy đến trước cửa phòng làm việc.
Tô Dương Dương cũng nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
Hàn Khải Uy nhìn người phụ nữ há hốc miệng thành hình chữ o trong vô thức ấy, anh cảm thấy hơi buồn cười: “Anh đến đón em về.”
Tô Dương Dương nhìn anh với cặp mắt sáng bừng, cô không buồn quan tâm đến Tiểu Yên, ào đến ôm chầm anh.
Hai người cùng đi xuống bãi đậu xe, Tô Dương Dương chợt la toáng ên: “Thổ hào, anh không sao à?
“Để em phải lo lắng rồi.”
“Ngại quá, em không giúp được gì cho anh cả.”
“Ai nói thế.” Hàn Khải Uy nắm bàn tay mềm mại của cô: “Về nhà trước đi, anh sẽ giải thích với em sau.”
“Đêm nay có muốn về nhà lớn ăn cơm không? Chắc chắn ông nội, bà nội lo cho anh lắm đấy.”
“Ba mẹ vợ và Tiểu Bảo đã đi qua đó rồi, chỉ còn sót lại hai ta mà thôi.”
Tô Dương Dương gật đầu, không khỏi nở nụ cười xán lạn với anh: “Lần này để em lái xe cho, anh nghỉ ngơi đi.”
“Ừm, bác sĩ Tô, làm phiền em rồi.”
“Không phiền đâu, em vui gần chết. Lần sau anh bị ai ăn hiếp nhớ nói với em, em sẽ xông lên tháo cánh tay người đó, kỹ thuật tháo cánh tay của em cao lắm đấy.”
“Sao em vẫn còn chưa tháo cánh tay của Mạc Nhậm Mộ nữa.”
Tô Dương Dương sờ mũi, nhớ đến những chuỵện Mạc Nhậm Mộ đã làm trong nhà: “Chẳng phải là vì địa điểm không thích hợp sao? Em tháo cánh tay con rể trước mặt ông nội, bà nội, ba và mẹ thì sẽ bị ra rìa đấy? Vân Nhi sẽ lườm em đấy.”
“Trí tưởng tượng của em phong phú thật.” Hàn Khải Uy cười nói.
“Em là một người uyên bác và có danh giá.”
Hàn Khải Uy nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, không khỏi bật cười.
Tô Dương Dương ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn cho Hàn Khải Uy giống như lúc bình thường anh hay chăm sóc cho cô vậy.
Hàn Khải Uy thấy gương mặt nghiêm túc và kiên quyết của cô, bèn để mặc cho cô làm.
Có những lúc người phụ nữ này giống hệt như một đứa con nít, hành động của cô vừa khiến cho anh động lòng vừa khiến anh cảm thấy cô thật đơn thuần.
Sau khi giúp Hàn Khải Uy thắt dây an toàn xong, cô lại nở nụ cười ngốc nghếch với anh: “Thổ hào, sau này em phải học hỏi thêm mới được, lần này anh gặp chuyện làm em sợ chết khiếp.”
“Muốn học cái gì?” Hàn Khải Uy hỏi cô, anh cảm thấy hơi buồn cười.
“Trước kia em cảm thấy mình cừ lắm, có thể giải quyết ổn thỏa mọi công việc, cũng biết được một ít võ vẽ. Nhưng sau khi không có anh bên cạnh, em mới biết những kỹ năng mà em biết không giúp ích được gì cho anh cả. Lần này nếu như không có sức ảnh hưởng của anh và sự giúp đỡ của ba, em không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
“Em đã làm rất tốt rồi. Sự tương tác của em với pháp y Trình, và cả việc em gửi bức hình cho nhóm pháp y Trình ngay sau khi nhận được, đã giúp cho họ tìm thêm được lỗ hổng trong vụ án, đây là giá trị của em. Không có ai là hoàn hảo, cái gì cũng biết cả. Em không cần lấy điểm yếu của mình ra so với điểm mạnh của người khác. Nghề nghiệp của pháp y Trần và độ trưởng Trương là phá án, trong quá trình điều tra, em bị cuốn theo mạch suy nghĩ của bọn họ cũng là chuyện bình thường thôi. Mỗi người đều có nghề nghiệp riêng của mình, không cần phải nản chí đâu.”
“Anh đang an ủi em à?”
“Rõ ràng như vậy sao?”
Tô Dương Dương chớp mắt: “Bọn họ đã điều tra ra được manh mối từ hai tấm hình đó rồi à? Hôm nay em có đưa hình cho giáo sư Lý xem, anh ấy nói người phụ nữ đầu tiên hơi giống với thợ tẩm liệm mà hồi trước em nói, nhưng trong ấn tượng của em, hình như anh ta không có anh chị em gì hết.”
Ánh mắt Hàn Khải Uy khang khác: “Điện thoại em có lưu hình không?”
“Ở trong túi xách đấy, anh lấy ra xem đi.”
Hàn Khải Uy nghiêng người với lấy chiếc túi xách ở hàng ghế sau của cô, mở khóa điện thoại, tìm được hai tấm hình ấy ở trong thư viện.
Anh nhìn chăm chăm vào tấm hình thứ nhất, đúng là người này có nét giống Ninh Duy thật.
Anh là người duy nhất trong số tất thảy người Ninh Duy quen biết, nhìn thấy dáng vẻ lúc cận kề cái chết của cô ta, nhưng không giống trong tấm hình.
Ngón tay Hàn Khải Uy nhẹ nhàng gõ trên đầu gối, không biết anh đang nghĩ gì.
Tô Dương Dương không lên tiếng quấy rầy anh, chỉ tập trung lái xe.
Trong đêm.
Hàn Khải Uy ngồi trong xe, nhìn vườn hoa đã được chăm sóc cẩn thận, anh đổi đèn xe thành đèn pha.
Vườn hoa ngoài trời bị phủ trong màn đêm thăm thẳm lập tức sáng như ban ngày.
Không bao lâu sau, cánh cửa nhà mở ra.
Ninh Cảnh Phong giơ tay lên che mắt, rồi chậm rãi đi đến bên xe Hàn Khải Uy.
Sau khi thấy anh ta bước tới gần mình, Hàn Khải Uy mới tắt đèn pha đi, rồi mở đèn trong xe.
Ninh Cảnh Phong ngồi vào ghế phó lái.
Hàn Khải Uy lười không muốn nói dông dài với anh ta, bèn đưa điện thoại cho Ninh Cảnh Phong, lạnh lùng nói: “Xem xem có phải em gái cậu không?”
Ninh Cảnh Phong hờ hững nhìn tấm hình trong điện thoại. Anh ta không ừ hử gì.
Hàn Khải Uy nói: “Bây giờ cô ta đang chơi đùa với lửa, đừng có đợi đến lúc chịu không nổi cô ta nữa rồi mới đến tìm tôi.”
“Không phải anh đã biết rồi à? Mấy tháng trước nó gọi cho tôi một cú, đến bây giờ tôi mới biết nó còn sống.”
“Vậy người trong tấm hình là ai?”