Nói xong câu đó, Triệu Giai Ca xoay người rời đi.
Lệ Hàn Ti nhìn theo bóng lưng của Triệu Giai Ca, thu tay lại rồi lau máu trên khóe miệng, chỉ vào Lăng Tiêu và Diệp Sâm mà cười lạnh.
Khi Lệ Hàn Ti chạy ra khỏi Thịnh Thế Danh Môn thì Triệu Giai Ca đã lên xe. Anh ta mỏi mệt ngồi xổm ở ven đường, mũi và khóe miệng còn dính máu, những chỗ được quần áo trên người che lại đều bị bầm tím đau muốn mạng, tim
cũng chết lặng.
Anh ta nghĩ Triệu Giai Ca chấp nhận lời cầu hôn của mình thì quan hệ giữa họ sẽ trở nên thân mật, anh ta cho là cô ta chịu phát sinh quan hệ với mình là do trong lòng có anh ta.
Cho tới giờ khắc này, rốt cục Lệ Hàn Ti cũng thấy rõ Triệu Giai Ca không yêu anh ta, khi anh ta và Diệp Sâm đánh nhau thì cô ta sẽ không lo lắng, khi toàn thân anh ta bị thương cô cũng không đau lòng.
Nếu không tại sao cô ta lại nỡ bỏ lại anh ta rời đi một mình như vậy.
Trong lòng cô ta chỉ có bản thân!
Hoàn toàn không nhìn thấy những gì anh ta đã bỏ ra vì cô.
Lệ Hàn Ti rất chán nản sa sút, anh ta nhìn dòng xe qua lại mà cảm thấy mệt mỏi quá, chưa từng mệt mỏi như vậy!
Sau khi Lệ Hàn Tỉ rời đi, Vương Vận Thi lo lắng đi đến trước mặt Lăng Tiêu: “Anh không sao chứ?”
Vừa rồi nắm đấm của Lệ Hàn Tỉ suýt nện trúng mặt Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, cô nhìn Vương Vận Thi một cái rồi nói với Đường Nguyên Minh bên cạnh: “Đi thôi!"
Diệp Sâm nhặt mắt kính trên mặt đất lên rồi đưa mắt liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, bảo hắn đuổi theo.
Nhưng Lăng Tiêu lại làm như không thấy mà nói với Vương Vận Thi: “Tôi đưa cô về."
Vương Vận Thi gật đầu cười khẽ: “Được.”
Lăng Hoa Thanh cách đó không xa đã nhìn thấy mọi việc, lập tức hài lòng nói với Hà Song đứng bên cạnh: “Trở về đi!"
Hà Song nhìn vào ly rượu đỏ trong tay mình, trong mắt hiện đầy hận thù. Gần đây kiêng rượu? Xem ra ông ta thật sự định sinh thêm một đứa với An Lan.
Nhiều năm qua ông vẫn chung tình với con tiện nhân An Lan kia, khi nào ông mới chịu quay đầu nhìn tôi một cái?
"Bắc Thành?" Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới lại gặp Cố Bắc Thành ở đây nên rất mừng rỡ, đã một thời gian rất dài cô chưa nhìn thấy anh ấy.
Cố Bắc Thành cười cười với cô rồi nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Lão đại.”
Đường Nguyên Minh gật đầu: “Đã lâu không gặp."
Sau đó là sự trầm mặc kéo dài, Thịnh Hoàn Hoàn cởi áo khoác trên người xuống trả cho Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, em muốn nói chuyện riêng với Bắc Thành một lúc, anh về trước đi!"
"Vậy hai người tâm sự đi, anh đi trước."
Đường Nguyên Minh không nói nhiều lời, trước khi đi chỉ liếc nhìn Cố Bắc Thành một cái.
Cố Bắc Thành và Thịnh Hoàn Hoàn đã lâu không gặp nên có nhiều chuyện nói mãi không hết, mặc dù cô biết Cố Bắc Thành cũng thích mình, nhưng anh ấy và Đường Nguyên Minh khác nhau.
Ngồi cùng Cố Bắc Thành chưa từng làm cô cảm thấy xấu hổ.
Hiện tại Cố Bắc Thành đã thay đổi rất nhiều, trước kia anh ấy làm việc hứng khởi được ba phút thôi, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy sự vững vàng của
một người đàn ông trưởng thành trên người anh.
Người bàn nhỏ ngồi cùng bàn cả ngày hấp tấp đi sau lưng cô bây giờ đã lớn rồi, cô rất vui cho anh ấy.
Cố Bắc Thành đứng lên: “Đi thôi!"
Khi Mộ Tư trông thấy Cố Bắc Thành thì đã nhếch khóe miệng lên cười nhẹ.
Nụ cười này hóa giải mâu thuẫn giữa hai người đàn ông.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ bệnh viện thì đã rất muộn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên giường của cô...