Triệu Giai Ca ngã thậtmanh xuống đất, thân thể đập lên mặt đất cứng rắn làm cô ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng so với sự chật vật hiện tại của cô ta thì đau đớn trên người không đáng kể chút nào, làm cô ta không chịu nổi nhất chính là phản ứng của Đường
Nguyên Minh.
Dù chỉ là một người xa lạ thì dưới tình huống vừa rồi cũng sẽ đưa tay kéo cô ta một cái, huống chỉ họ đã từng triền miên như vậy.
"Giai Ca."
Lệ Hàn T¡ đẩy đám người ra, xông lên trước đỡ Triệu Giai Ca lên: “Ngã đau ở đâu, anh đưa em đi bệnh viện."
Triệu Giai Ca làm như không thấy Lệ Hàn Tï tràn đầy lo lắng, cô ta hận thù nhìn về phía Diệp Sâm: Người đàn ông này đang chơi cô ta.
Tiếp đó cô ta lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn bên cạnh Diệp Sâm, sắc mặt càng khó coi: Cô ta nên sớm nghĩ đến, người đàn ông này là cùng một bọn với Thịnh Hoàn Hoàn.
Là tiện nhân Thịnh Hoàn Hoàn này liên hợp với Diệp Sâm sỉ nhục cô ta!
Diệp Sâm và Thịnh Hoàn Hoàn cũng ngừng lại vì biến cố này.
Diệp Sâm cũng không ngờ Đường Nguyên Minh lại lạnh lùng như vậy.
Dù sao Triệu Giai Ca cũng là một cô gái yêu kiều, đã đưa đến trước mặt anh mà lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế, thật là máu lạnh vô tình mài!
Diệp Sâm chỉ vào Đường Nguyên Minh mà giải thích với Triệu Giai Ca: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới anh trai này lạnh lùng như vậy."
Bốn phía truyền đến tiếng cười trầm thấp. Đây là nhục nhã quá lớn đối với Triệu Giai Ca.
Sau một khắc, Lệ Hàn Ti liền vọt về hướng Diệp Sâm rồi đấm một quyền vào mặt Diệp Sâm: “Cút mẹ mày đi."
Có người hoảng sợ thét lên.
Diệp Sâm ăn một đấm nên mắt kính trên mặt rớt xuống đất, anh nhẹ nhàng vết máu trên liếm liếm khóe miệng, nhíu mày lại rồi đánh về hướng Lệ Hàn Tỉ.
Trong tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, Diệp Sâm và Lệ Hàn T¡ đánh nhau. Âm nhạc ngừng lại, người trong sàn nhảy nhanh chóng tản ra. "Lăng Tiêu?"
Vương Vận Thi thấy Lăng Tiêu thờ ơ thì đưa tay giật giật ống tay áo của hắn, trên gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng, làm người ta rất đau lòng.
"Cô đi ra ngoài trước." Lăng Tiêu rút ống tay áo về rồi đẩy Vương Vận Thi ra bên ngoài.
Lúc này trong sàn nhảy có Lệ Hàn Ti và Diệp Sâm đang đánh nhau, còn lại là Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu, Triệu Giai Ca.
Lệ Hàn Ti và Diệp Sâm đánh rất hăng máu, nhưng không người nào dám tiến lên khuyên can, cả Vân Kỳ cũng đứng một bên xem kịch.
Triệu Giai €a đứng ở đó lạnh lùng nhìn.
Đường Nguyên Minh mang dáng vẻ thanh cao như không liên quan đến mình, anh cởi áo khoác trên người ra choàng lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Chúng ta đi thôi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại không chuyển bước: “Chờ một chút."
Cô hơi lo lắng cho Diệp Sâm, hiện giờ xem ra hai người khó phân cao thấp.
Đám người: Người đã bị hắn đạp ngã rồi mới kêu dừng tay!
Thịnh Hoàn Hoàn cười trên nỗi đau của người khác khi Lăng Tiêu đạp Lệ Hàn T¡ một chân, cô đã sớm chướng mắt Lệ Hàn Ti, cú đá này thật hả giận.
Lệ Hàn T¡ chống đất đứng lên, cũng mặc kệ đối phương là ai mà hung hăng phóng về hướng Lăng Tiêu, lúc này Triệu Giai Ca quát lạnh một tiếng: “Anh còn ngại không đủ mất mặt à?"
Lệ Hàn T¡ một đánh hai căn bản không phải đối thủ của Lăng Tiêu và Diệp Sâm.