Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nghe Mộ Tư và Cố Bắc Thành nói về những chuyện lý thú trước kia, những thứ cô từng nghĩ sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, những ký ức từng cho răng đặc biệt trân quý, bây giờ lại cách cô thật xa xôi!
Cô im lắng lắng nghe, nhìn họ cười thì cô cũng cười theo.
Nhưng chỉ có cô biết những quá khứ đó đã không gợi lên được chút gợn song nào trong long cô nữa rồi.
Chân của Mộ Tư vẫn không có tri giác, nhưng anh ta nhất định phải xuất viện, Mộ Thị ứ đọng một đống chuyện chờ anh ta về xử lý, phía Bạch Băng và Bạch
Tuyết đã không gạt được nữa rồi.
"Ngày mai sau khi tan việc, tôi và Bắc Thành tới đón anh."
Thịnh Hoàn Hoàn nói với Mộ Tư: “Đến lúc đó tôi sế nhờ ông ngoại tôi châm cứu thử giúp anh."
Mộ Tư nở nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp: “Được."
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ bệnh viện thì đã rất muộn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên giường của cô.
Lăng Tiêu? Sao hắn lại tới nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng ở cạnh cửa không đi qua: “Anh còn tới làm gì?”
Hắn nên ở Lăng Phủ hoặc là Vương gia, tóm lại là không nên xuất hiện trong phòng của cô.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn cô: “Tôi hết thuốc rồi." Cho nên hắn leo tường vào chỉ vì một hộp thuốc sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lấy hòm thuốc ra, lật tới lật lui trong đó cũng không tìm được thuốc, cô buồn bực đổ hết mọi thứ trong hộp ra.
Nhưng cô vẫn không tìm ra loại thuốc mà Lăng Tiêu muốn. "Tôi đi lấy cho anh."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người rời đi, từ đầu tới cuối không nhìn Lăng Tiêu lấy một cái.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh đến phòng Thịnh Tư Nguyên rồi lục tung bên trong, chỉ muốn nhanh chóng tìm được thuốc để Lăng Tiêu lập tức rời đi.
Hiện tại cô không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn!
Thịnh phu nhân nghe thấy tiếng động thì đi tới, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đang lục tung thì khó hiểu mà hỏi: “Hoàn Hoàn, đêm hôm khuya khoắt con tìm gì trong
phòng ông ngoại vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Thịnh phu nhân mà hỏi: “Mẹ, không phải ông ngoại cầm mấy hộp thuốc trị phỏng đến sao, để ở đâu rồi ạ?"
Thịnh phu nhân chỉ chỉ cái hộc tủ phía dưới: “Ở phía dưới ấy, con lấy làm gì."
Thịnh Hoàn Hoàn tùy tiện tìm cái cớ: “Cấp dưới của con có một thư ký bị phỏng tay rất nghiêm trọng, ngày mai mang cho cô ấy."
Thịnh phu nhân không hỏi thêm nữa mà đứng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng về phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước rồi ném ba hộp thuốc cho hắn: “Anh ởi đi, số này đủ bôi đến khi tay anh lành lại."
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình bóng của cô, cô lạnh lùng quay người đi: “Về sau đừng đến nữa."
Một lát sau, sau người truyền đến tiếng động thật khẽ, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ rằng hắn sẽ cầm thuốc rời đi, không ngờ bên hông lại bị một đôi tay ôm lấy.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ đứng ở đó.