Ông ta chưa bao giờ biểu hiện ra việc mình biết Lăng Thiên Vũ không phải con của Tiêu Nhị, tại sao Tiêu Nhi lại đột nhiên cảnh cáo ông ta không nên tổn thương Lăng Thiên Vũ?
Chẳng lẽ chuyện của An Niên đã bị Tiêu Nhi điều tra được rồi?
Lăng Hoa Thanh u ám chau mày, ông ta bảo quản gia lui ra rồi lập tức gọi điện thoại cho Hà Song: “Cô làm việc thế nào vậy, Tiêu Nhi đã biết tôi muốn giết hai thứ nghiệt chủng kia."
Hà Song ngẩn người, lập tức tỉnh táo trả lời: “Nhị gia, tôi xác định chuyện này không phải lộ ra từ chỗ tôi."
"Vậy còn có người nào biết?"
"An Lan." Hà Song giải thích: “Tôi hoài nghi An Lan tra được cái chết của An Niên là do tôi làm, trước đó Nhị gia bị ám sát có khả năng là do An Lan gây nên."
Năm đó An Niên hút ma tuý không phải là tình cờ, mà do bị người ta mưu hại, mà kẻ đứng sau chuyện này chính là Hà Song.
Đây cũng là ý của Lăng Hoa Thanh.
Trước đó An Lan bảo vệ An Niên quá tốt, Lăng Hoa Thanh luôn không tìm thấy cậu, mãi đến khi ông ta vào tù nhiều năm thì Hà Song mới vô tình phát hiện An Niên.
Thiếu niên này có dáng vẻ quá giống Lăng Hoa Thanh, lại đi theo bên cạnh Lăng Tiêu nên bà ta liếc một cái đã đoán được cậu ta chính là đứa nhỏ năm đó vừa ra đời đã được An Lan đưa đi.
Sau khi Hà Song về nước thì lập tức nói việc này cho Lăng Hoa Thanh, Lăng Hoa Thanh chỉ nói một chữ: “Chết!"
Thật lâu sau Lăng Hoa Thanh vẫn không nói gì mà siết chặt năm tay làm trên mu bàn tay cộm lên từng cọng gân xanh: “Sao bà ấy lại biết, không phải tôi đã nói với cô là không thể để bà ấy biết sao?"
Đáy mắt Hà Song lướt qua một tia oán độc, miệng lại nói: “Thật xin lỗi Nhị gia, nước ngoài không có người của chúng ta, sắp xếp mọi chuyện không được thuận tiện lắm, tôi cũng không biết đã để lộ phong thanh từ đâu. Còn nữa, chuyện tối nay không chỉ thiếu gia biết mà lão thái thái cũng chạy tới trong đêm, bà ấy đang nằm ngủ trong phòng của Lăng Tích."
Lăng Hoa Thanh nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Được rồi, lập tức trở về, tôi sẽ tự xử lý chuyện này."
Lăng Hoa Thanh cúp máy rồi ném điện thoại qua một bên, đau đầu ấn trán, rốt cuộc Tiêu Nhi chỉ suy đoán hay là thật sự điều tra được cái gì?
Nghĩ đến thái độ vừa rồi Lăng Tiêu, Lăng Hoa Thanh vừa đau vừa giận.
Tiêu Nhi luôn rất hiểu chuyện, nếu không phải biết cái gì thì hắn sẽ không vì Thịnh Hoàn Hoàn mà đối đãi với ông ta như vậy!
Một lúc sau, Lăng Hoa Thanh lại gọi điện thoại.
Khi Lăng lão thái thái nghe điện thoại của Lăng Hoa Thanh thì đã nằm bên cạnh Tích Nhi rất lâu, đêm đã khuya mà người luôn ngủ sớm như bà lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào cả.
"Mẹ!"
"Muộn như vậy rồi, anh có chuyện gì?"
Đối mặt với đứa con trai vừa ra tù chưa bao lâu, thái độ của Lăng lão thái quá lạnh lùng.
Lăng Hoa Thanh nói: “Tiêu Nhi vừa tới tìm con, hình như nó có chút hiểu lầm với con, con muốn hỏi mẹ có phải có ai nói với mọi người cái gì không?"
"Hiểu lầm?" Lão thái thái bỗng ngồi dậy từ trên giường, giọng cũng cao lên mấy độ: “Mày làm cái gì trong lòng mày không biết à? Có phải là muốn Lăng gia đoạn tử tuyệt tôn mày mới bằng lòng bỏ qua?”
"Mẹ, quả nhiên mẹ đã biết.' Lăng Hoa Thanh bỗng lạnh lẽo nói: “Rốt cuộc là ai?"
Lăng lão thái thái nhịn không được nghẹn ngào: “Còn có Tích Nhi, đó là con gái của mày, sao mày có thể nhãn tâm như vậy hả?”
"Mẹ nói An Niên rất giống con?"
Lão thái thái nói nhiều như vậy mà trừ câu này ra thì Lăng Hoa Thanh không nghe lọt tai cái gì khác.
Lúc trước Hà Song không nói cho ông ta biết An Niên rất giống mình.