Lăng lão thái thái nức nở nói: “Đâu chỉ giống, dáng vẻ khi còn bé của nó y như một khuôn đúc ra với mày, nó là cháu trai của tao, mày nói xem mày tạo. nghiệt gì..."
Lăng Hoa Thanh không có tâm tình nghe Lăng lão thái thái trách cứ, sau khi cúp điện thoại ông ta lập tức gọi quản gia đi lên, bảo sáng mai ông ấy đến Lăng Phủ tìm Lăng lão thái thái để lấy một sợi tóc của Lăng Thiên Vũ.
Nhưng ông ta vẫn không yên lòng: “Tìm cớ đi qua, tuyệt đối đừng để ai nhìn ra mánh mối, nhớ nhất định phải tận mắt nhìn thấy tóc được rút ra từ trên đầu của thằng nhỏ kia."
Lăng Hoa Thanh muốn xét nghiệm DNA với Lăng Thiên Vũ xem An Niên có phải là con trai mình hay không, Lăng Thiên Vũ có phải là huyết mạch của Lăng gia không thì xét nghiệm DNA là biết ngay.
Nhưng chuyện này không thể để Hà Song biết!
Thứ nhất là sợ bà ta cản trở, thứ hai cũng sợ vu oan cho bà ta.
Lăng Hoa Thanh rất tin tưởng và rất coi trọng Hà Song nên giao rất nhiều chuyện cho bà ta đi làm, khi chưa có kết quả ông ta vẫn tin tưởng bà ta.
"Vâng, Nhị gia." Quản gia nhận lệnh lui xuống.
Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất lạnh lẽo: Hà Song, chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng!
Khi Lăng Tiêu đi ra từ biệt thự lưng chừng núi thì bọn vệ sĩ trong xe đều sợ hãi: “Lăng gia, ngài bị thương rồi."
Lăng Tiêu ngồi xuống, không quan tâm mà lạnh nhạt nói: “Không có gì, đi thôi, đến Thịnh gia."
"Đi Thịnh gia?"
Lăng Tiêu lạnh nhạt "Ừ" một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Vệ sĩ ngồi bên cạnh Lăng Tiêu lo lắng nói: “Lăng gia, ngài bị thương không nhẹ, tôi xử lý vết thương cho ngài trước đi!"
Lăng Tiêu ngồi đó không thèm mở mắt mà nói: “Không cần."
"Vậy tôi gọi điện thoại bảo Đường thiếu tới."
"Tôi nói không cần."
Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc vệ sĩ một cái làm anh ta đành ngậm miệng lại.
Trên đường đi mùi máu tươi lan toả khắp xe, nhưng không ai dám nói một tiếng.
Đêm khuya mà mấy chiếc xe đậu quanh tường vây của Thịnh gia, khiến các bảo vệ của Thịnh gia chú ý đến.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận điện thoại của Trần Anh Kiệt: “Anh Trần, chuyện gì vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn chưa bình tĩnh lại được sau khi trải qua lần phục kích vừa rồi, cô lo lắng cho an nguy của mình và người nhà, bực bội thái độ khó lường nhiều lần của Lăng Tiêu nên không buồn ngủ chút nào.
Giọng nói của Trần Anh Kiệt truyền đến từ điện thoại: “Lăng Tiêu đến, có cần cản anh ta không?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngồi bật dậy từ trên giường: “Vào bằng cửa chính à?"
Trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu không chột dạ do bị bắt tại trận chút nào, chỉ đứng thẳng trước mặt rồi nhìn quầng thâm dưới mắt cô mà nhướng mày: “Sợ à?”
Cô nhất định bị dọa sợ nên mới mất ngủ.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bực bội nên tất nhiên không có vẻ mặt đẹp đế gì với cái người không mời mà tới này: “Anh tới nữa làm gì?"
Mấy giờ rồi?