Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1062




Thịnh Hoàn Hoàn chỉ mới nghĩ đến hình ảnh đó thì toàn thân đã phát run.

Lăng Tiêu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đột nhiên dang hai tay ra ôm cô vào lòng, lực ôm đặc biệt lớn làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình như bị hắn siết vào thân thể.

"Đã qua rồi."

Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai mà nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, trừ cái này thì cô không biết mình còn có thể làm gì cho hắn.

Lăng Tiêu nói: “Cũng may phần lớn những con rắn kia đều không có độc, tôi còn may mắn không bị rắn độc cắn trúng."

Thịnh Hoàn Hoàn rất chua xót: “=“m muốn xem vết thương của anh."

Lăng Tiêu im lặng kéo nhẹ môi mỏng: “Đừng, lành rồi sẽ cho em xem."

Hắn không nói cho Thịnh Hoàn Hoàn biết lúc những con rắn kia cắn hắn, hắn đã giật từng con từng con khỏi người mình, sự đau đớn và buồn nôn đó làm

người ta sống không bằng chết, cứ như địa ngục nhân gian.

Hiện tại trên người hắn rất xấu, mặc dù những vết thương kia chỉ là ngoài da thịt nhưng lại quá dữ tợn, hắn sợ Thịnh Hoàn Hoàn thấy sẽ có ám ảnh tâm lý.

"Em biết không, thời khắc đó tôi đặc biệt sợ hãi, tôi nghĩ mình phải nuốt lời rồi.

Nghe Lăng Tiêu nói vậy, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt khó chịu, tim như bị một tảng đá đè chặt làm cô đau không thở nổi.

"Cũng may ông trời không bạc đãi tôi, để tôi sống tiếp."

Lúc này mà hắn còn có tâm tình nói đùa, Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào nói: “Tại sao anh không nói mạng anh quá cứng, ông trời không dám thu?”

Lăng Tiêu nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn thâm thúy hiện ra vẻ kiêu ngạo: “Tôi cảm thấy tổng kết của Thịnh tiểu thư rất đúng."

Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười mà đẩy Lăng Tiêu ra: “Nấu cơm di."

Lăng Tiêu lại dang hai tay ra với Thịnh Hoàn Hoàn: “Buộc tạp đề lên giúp tôi đi"

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, nhét tạp đề trong tay cho hắn: “Là anh buộc lên giúp em."

Đôi tay của hắn mà ngâm nước thì khỏi cần xài nữa.

Lăng Tiêu nhíu mày lại: “Hoàn Hoàn muốn giúp tôi gian lận sao? Nếu không qua được, bác trai bảo tôi làm lại thì sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn nâng gương mặt xinh xắn lên nói: “Vậy ngày mai anh đến nữa, em gian lận giúp anh đến khi nào thương tích của anh lành thì thôi."

Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ yêu kiều như hoa trước mắt, ý cười dưới đáy mắt càng đậm, trái tim cứng rắn lạnh lẽo bây giờ đã mềm mại như kẹo đường.

Thì ra đàn ông được phụ nữ yêu thương hạnh phúc như thế. Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu nhìn đến mức nóng mặt lên, cô vội dời mắt khỏi mặt hắn, ánh mắt của hắn quá dịu dàng ngọt ngào làm toàn thân cô như nhữn ra.

Trước kia cô không dám tưởng tượng đến ánh mắt như vậy lại xuất hiện trên mặt Lăng Tiêu, mà đối tượng còn là cô.

kia... Còn không mau buộc lên giúp em." Thịnh Hoàn Hoàn ho nhẹ một tiếng rồi dang hai tay ra.

"Được." Lăng Tiêu tiến lên một bước, luồn bàn tay ra sau lưng cô...


Lăng Tiêu thổi khí bên tai cô, hai tay vừa đặt xuống đã ghì chặt cô vào lòng, hắn vùi đầu vào cổ hít hương thơm trên người cô, giọng nói triền miên không dứt: “Nhớ mùi hương này muốn chết."

Từ khi cô rời khỏi Lăng Phủ, phòng ngủ của hắn lại khôi phục lạnh lẽo, phòng †ắm không còn dấu vết cô để lại, trên giường hắn cũng không còn hương thơm của cô.

Ban đầu hắn không muốn thừa nhận sau khi cô rời đi đã mang đến cho cuộc sống của hắn thay đổi lớn đến mức nào.

Nhưng khi trời tối văng người, nửa đêm tỉnh mộng thì tay hắn cứ đưa qua bên cạnh như muốn ôm lấy cái gì, nhưng vô số lần chỉ sờ được trống rỗng.