Văn Sâm nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Không được, quá nguy hiểm. Rắn đỏ rất độc, hơn nữa nơi nó ở có các loại rắn độc khác ẩn hiện, còn là
vùng đầm lầy, yêu cầu của ông không thể chấp nhận được."
Rắn đỏ của nơi này tên là rắn Lửa, toàn thân đỏ choét, cực kỳ hiếm thấy, có kịch độc, sau khi bị căn không có thuốc nào cứu được.
Tô Quy nhìn Lăng Tiêu mà cười nói: “Nếu cậu cảm thấy khó xử thì mời về đi, tôi tự nghĩ cách lấy mật rắn đỏ, có một số người mở miệng là nói Trung y, truyền thừa, kỳ thật có hiểu được cái gì gọi là truyền thừa đâu?"
Văn Sâm đứng lên: “Tôi đi."
Tô Quy chỉ vào Lăng Tiêu: “Tôi muốn cậu ta đi."
'Văn Sâm mang đầy lửa giận, rút súng ra chỉ vào Tô Quy: “Tôi cho ông biết, bởi vì ông mà tôi và Lăng Gia đều bị thương, không có hơi sức đâu chơi trò mạo. hiểm với ông, hôm nay ông không đi theo chúng tôi thì tôi cũng trói ông đi."
Tô Quy mặt không đổi sắc nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cậu cũng có ý này?"
Lăng Tiêu tiến lên dời súng trong tay Văn Sâm đi, nhìn Tô Quy với ánh mắt sắc bén: “Tô Lão, tôi hi vọng đây là yêu cầu duy nhất của ông."
Tô Quy cười nói: “Đương nhiên, chỉ cần cậu đưa mật rắn đỏ đến trước mặt tôi thì tôi sẽ đến Hải Thành với các người, tuyệt đối không nuốt lời."
Lăng Tiêu nói: “Được, dẫn đường đi."
Sắc mặt Văn Sâm trắng nhợt: “Quá nguy hiểm thưa Lăng Gia, anh không thể đi, Thịnh tiểu thư còn đang chờ anh trở về."
Lăng Tiêu vỗ nhẹ bả vai Văn Sâm: “Yên tâm, tôi sẽ sống sót trở về." Lăng Tiêu đi theo Tô Quy vào núi sâu, tính ra cũng kỳ quái, trên vách đá bị tuyết bao trùm mà bên kia vách núi dù cũng lạnh nhưng không nhìn thấy chút tuyết nào cả.
Đi không bao xa thì Tô Quy ngừng lại, chỉ về đằng trước rồi nói với Lăng Tiêu: “Chính là trước mặt."
Tô Quy chỉ cho Lăng Tiêu một viên thuốc rồi để hắn vào đầm lầy một mình.
Sau khi đi vào, cuối cùng Lăng Tiêu cũng biết những con rắn bên ngoài đến từ đâu, là do Tô Quy dẫn ra từ mảnh đầm lầy này.
Nơi này như là một đất nước to lớn của loài rắn, khắp nơi đều là rắn, chẳng qua những con rắn này cũng e ngại hắn, hắn đi đến đâu thì chúng sẽ tự động tránh ra.
Dường như có liên quan đến viên thuốc Tô Quy đưa cho hắn.
Lăng Tiêu đã có ước tính, tránh khỏi đầm lầy tìm kiếm rắn đỏ, nhưng khi thời gian trôi qua, hắn phát hiện dược hiệu của thuốc đang biến mất, những con rắn kia đang dám đến gần hắn.
Lăng Tiêu biết mình phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Hắn dùng sức rút chân ra muốn rời đi thì phát hiện càng dùng sức lại lún xuống càng sâu.
Bỗng nhiên dưới đùi đau nhói lên, một con rắn màu đen đã cắn trúng hắn, sau đó càng nhiều rắn vọt tới, hắn nằm chặt con đỏ rắn trong tay không dám lỏng ra giây nào...
Sắc mặt Lăng Tiêu trắng bệch, không tiếp tục nói nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn đã khóc nghẹn: “Sau đó là Tô Quy cứu anh sao?"