Những gì cô đã làm với anh mới là nhục nhã đúng nghĩa!
Hai năm trước, cô làm chứng trước tòa, muốn hại chết anh.
Hai năm sau, cô giấu anh chuyện anh đã có con gái, thậm chí còn coi đứa con của mình là một nỗi nhục.
Giang Ninh Phiến! Cô độc ác lắm!
Giang Ninh Phiến nhìn anh mà trái tim đau quặn.
Anh thật sự rất hận cô nhỉ.
Mấy lần gặp trước anh đều tỏ vẻ bình chân như vại, lần này rốt cuộc cũng bộc phát ra rồi sao? Anh thật ra còn không muốn cô sống đúng không?
Hạng Chí Viễn dùng sức bóp cổ cô, quát: “Cô có tư cách gì xem con gái của Hạng Chí Viễn tôi là một thứ nhục nhã?”
“...”
“Cô có tư cách gì không cho tôi biết chuyện tôi có con?” Hạng Chí Viễn khàn cả giọng: “Đó là con gái tôi!”
Suốt mấy năm qua, anh chưa một lần được gặp con mình!
Ở hộp đêm Thánh Đình, cô rõ ràng biết đấy là con gái anh mà lại nói dối, còn nói linh tinh với anh, khả năng diễn xuất của cô sao lại giỏi như vậy!
“Đó là vì tôi còn lương tâm đấy, tính ra thì tôi đối xử với con bé rất tốt, dù tôi có ghét nó vì nó là nỗi nhục nhã của tôi nhưng ít nhiều gì tôi cũng biết trân quý sự sống.” Giang Ninh Phiến cười khẩy, thêu dệt nên mọi chuyện một cách hoàn mỹ: “Anh đừng có mà quên, năm đó anh đã quả quyết là tôi cắm sừng anh, muốn tôi phá quách cái thai đi.”
“...”
Cơ thể Hạng Chí Viễn cứng đờ.
Hai năm trước, cái thai anh muốn phá lại chính là đứa bé của mình?
“Tôi vẫn cứ sinh con bé ra, để sinh mệnh đấy có thể bắt đầu.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói: “Ít nhất tôi cũng có trách nhiệm hơn anh đúng không?”
“Đó là vì tôi không biết!” Hạng Chí Viễn nổi điên rống lên.
“Vậy bây giờ anh đã biết rồi đấy thôi.” Giang Ninh Phiến bị anh bóp cổ nên nói chuyện một cách mệt nhọc: “Vậy anh muốn Hạng Diêu Linh à? Hẳn là anh biết rõ con bé theo tôi hay theo anh tốt hơn.”
“...” Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn cô chằm chằm, ngón tay thon dài không kiềm được run run, nhưng lại không thể nhẫn tâm thật sự xuống tay giết chết cô.
“Hạng Diêu Linh trong mắt tôi một nửa là nỗi nhục nhã, một nửa thì vẫn tốt.” Giang Ninh Phiến bị bóp cổ đến nỗi khó chịu nhưng vẫn lờ đi mà tiếp tục nói: “Đi theo anh, con bé sẽ phải sống cùng máu tanh và chém giết.”
“Đi theo cô, con bé sẽ phải chứng kiến mẹ mình liên tục ngủ cùng những người đàn ông khác, còn nói đó là vì chính nghĩa.” Hạng Chí Viễn quát: “Giang Ninh Phiến, tôi nói cho cô biết, con gái tôi không cần loại chính nghĩa đó!”
Tay anh đột nhiên siết chặt lại.
Gương mặt Giang Ninh Phiến nhanh chóng tái đi, cô không chống cự, cơ thể không cách nào hô hấp được.
Đối mặt với anh, cô không biết làm thế nào để chống cự.
Bỗng, Hạng Chí Viễn buông tay, đôi mắt đen nhánh trừng cô chằm chằm, buông lời: “Giang Ninh Phiến, tôi chưa từng căm ghét cô như bây giờ.”
“...”
Anh nói anh căm ghét cô.
“Cô nghe tôi nói đây, từ nay trở về sau, Hạng Diêu Linh sẽ là con gái của một mình tôi! Không còn chút quan hệ gì với cô nữa cả!”
“Anh không được mang con bé đi.”
Giang Ninh Phiến ôm cổ, hô to, trong giọng nói thấp thoáng nỗi sợ hãi.
Bấy giờ, nỗi sợ của cô là thật.
Cho dù chuẩn bị bao nhiêu, cô vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng cô sẽ không được gặp lại con gái mình nữa...
“Cô không có quyền quyết định!”
Hạng Chí Viễn sải bước bước ra ngoài.
“...”
Giang Ninh Phiến đứng yên tại chỗ, mồ hôi đã sớm thấm ướt cả người từ lâu, cô nhìn đám đàn em chậm rãi rời khỏi nhà tắm hơi mà vẫn luôn cố nén dòng nước mắt.
Mà chính cô cũng không nhận ra.
...
Hạ Chí Viễn quay về xe, Cô Minh Thành luôn theo sau im lặng quan sát từ nãy, giờ đã sợ muốn chết.