Tại sao cô vứt bỏ anh rồi lại dùng cái tên đó? Rốt cuộc cô muốn bày tỏ điều gì?
Giang Ninh Phiến càng ra sức nắm chặt xe đẩy hơn, nhiệt độ cao trong phòng tắm hơi như hun cho đầu óc cô mơ hồ.
Chốc lát sau, cô ngẩng mặt lên, nói với vẻ bình thản: “Tôi có thể không trả lời những câu hỏi thế này được không?”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn ném cho đám đàn em phía sau một ánh mắt.
Đám đàn em thoắt cái rút súng từ bên hông ra, chỉa vào đoàn khách của phòng tắm hơi đang đứng nép vào nhau khiến cho bọn họ sợ đến nỗi liên tục gào khóc.
Hạng Chí Viễn nhìn Giang Ninh Phiến, cười khẩy: “Quý cô Giang cảnh sát, để tôi đoán xem tôi giết đến người thứ mấy mới cạy mồm em được nhé.”
Dứt lời, đoàn khách càng gào khóc dữ dội hơn.
“Biện pháp của anh lúc nào cũng phải tanh tưởi như vậy mới được sao?” Giang Ninh Phiến cau chặt mày, cần phải dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để hỏi chuyện mới được à?
Bản chất của tên này trở lại rồi.
“Thế em có muốn nhìn thấy thứ tanh tưởi nhất không?” Hạng Chí Viễn rít một hơi khói, cả người toát lên vẻ hung ác, bạo ngược: “Bóp...”
“Hạng Diêu Linh là con gái anh.”
Từ “cò” chưa kịp thoát ra, Giang Ninh Phiến đã lên tiếng.
“...”
Hạng Chí Viễn đờ người, dù đã đoán được từ trước nhưng nghe cô chính miệng thừa nhận, đôi mắt đen nhánh của anh vẫn đông lại, tròng mắt mênh mang.
Hoàn toàn khác với anh của mọi khi.
Anh cứ ngơ ngác đứng đó.
Con gái.
Anh thật sự có một đứa con gái, mà hai năm nay anh hoàn toàn không hay biết bất cứ điều gì!
“Có thể thả họ ra chưa?” Giang Ninh Phiến hỏi.
Nghe cô nói, Hạng Chí Viễn hoàn hồn, anh nói một cách âm u: “Điều tôi muốn hỏi, chính là tại sao lại gọi con bé là Hạng Diêu Linh! Tại sao lại đặt cho nó họ Hạng!”
“Chứ chẳng lẽ tôi lại để nó mang họ Giang, chẳng lẽ mỗi ngày tôi phải nhìn con mình mà nhớ về nỗi nhục nhã bản thân đã phải gánh chịu sao?” Giang Ninh Phiến nói ra cái cớ đã sớm chuẩn bị từ trước, vẻ chán ghét toát ra trong giọng điệu: “Đương nhiên càng không thể là họ An, tôi không muốn An Vũ Dương phải đổ vỏ, làm vậy khác nào sỉ nhục anh.”
Cô không chắc nói như vậy có thể làm cho Hạng Chí Viễn tin tưởng phần nào hay không, nhưng cô biết rõ là bấy nhiêu đó đủ để chọc giận Hạng Chí Viễn.
Con người một khi đã tức giận lên thì sẽ trở nên hồ đồ những việc đáng lẽ phải tường minh.
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn bàng hoàng trừng mắt nhìn cô.
Cô lại có thể nói ra được những lời đó.
“Anh vốn họ Bùi, nhưng đến họ gốc của mình anh cũng bỏ mà dùng họ Hạng, con anh đương nhiên phải giống anh, dù sao cũng đều không cần đến gốc gác của mình.” Giang Ninh Phiến tiếp tục nói, khuôn mặt đầy mồ hôi toàn là vẻ khinh miệt.
“Quyết định cho con bé mang họ Hạng, tên thì tôi cũng không tốn công suy nghĩ mấy, tất cả những gì tôi nhớ đến khi nghĩ về anh cùng lắm chỉ là một xâu chuông mãi không thể quên mà thôi, cứ đặt tên như thế là được rồi. Rất đơn giản, cả quá trình tốn của tôi không quá ba mươi giây suy nghĩ.”
Đây là sự thật.
Cô chọn được tên cho Chuông Nhỏ vô cùng nhanh.
Giang Ninh Phiến nói, vẻ lạnh nhạt nhìn anh, giống như đang nói mấy chuyện không liên quan đến mình: “Đấy là chuyện của Hạng Diêu Linh, anh còn thắc mắc gì không?”
Cô xem con gái mình là một nỗi nhục.
Hạng Chí Viễn bật cười thành tiếng, giống như nghe được một chuyện gì đó vô cùng buồn cười, bật cười trong chốc lát, có điều ngón tay giữ điếu thuốc lại khẽ run lên.
Giang Ninh Phiến nhìn anh, đầu ngón tay dần tái trắng.
Bỗng Hạng Chí Viễn ném điếu thuốc đi, đẩy Giang Ninh Phiến lên bức tường nhiệt độ hơi cao, bàn tay thon dài giữ lấy cổ cô, nóng rẫy, hai mắt anh gần như đỏ quạch, trừng mắt nhìn cô chằm chằm: “Giang Ninh Phiến, em còn mặt mũi nào nói mấy lời đó trước mặt tôi?”
“...”
“Em lừa gạt tôi, phản bội tôi, vứt bỏ tôi! Tôi để em sống đến ngày hôm nay đã là nhân con mẹ nó từ cho em, cô có tư cách gì ra vẻ như người bị hại trước mặt tôi!” Hạng Chí Viễn phát cuồng quát lên: “Nhục nhã? Hạng Chí Viễn tôi chỉ mang đến cho em nhục nhã? Hả?”