Đứa bé kia lại là con gái của chị Phiến và cậu Hạng.
Không gì khiến người ta ngạc nhiên hơn chuyện này.
Cô Minh Thành cẩn thận dè dặt lên xe, ngồi bên cạnh Hạng Chí Viễn, anh ta còn chưa ngồi vững thì đã bị Hạng Chí Viễn nắm chặt lấy cổ áo.
"Cậu, cậu, cậu chủ..."
Cô Minh Thành bị siết chặt đến thở không nổi, cậu chủ không giết chị Phiến, tâm lý không ổn định nên định siết chết anh ta luôn sao?
"Có phải cô ấy đang nói dối không!"
Hai tròng mắt Hạng Chí Viễn đỏ bừng trừng Cô Minh Thành, điên cuồng rống lên.
"Cậu chủ, anh đang nói về ai vậy? Trước, trước hết hãy buông tay ra đã."
Cô Minh Thành sợ mình thật sự sẽ bị anh siết chết, nếu vậy thì thật oan uổng.
Ai nói dối?
Ai dám lừa cậu Hạng!
Hạng Chí Viễn nhìn anh ta chằm chằm, bỗng nhiên anh tự giễu cười khẽ một tiếng: "Hơ, cô ấy không có lý do gì để nói dối... Cô ấy chỉ coi thường tôi mà thôi!"
Giang Ninh Phiến không có lý do gì để nói dối.
Nếu như tên của Hạng Diêu Linh có một chút tình cảm cô dành cho anh, thì hôm nay cô đã không nói ra những lời như vậy!
Chỉ là cô xem thường anh, xem thường máu tanh của anh, xem thường anh ở địa ngục, xem thường nhà họ Hạng.
...
Bên ngoài tòa nhà màu sắc rực rỡ, một hàng xe limousine đậu thành một đường thẳng, cấp dưới mặc âu phục màu đen đứng thành hai hàng, đứng bên ven đường yên tĩnh trông có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Cô Minh Thành chạy qua từ trong tòa nhà, anh ta cúi đầu về phía một chiếc xe nào đó: "Cậu chủ, cô chủ nhỏ tan học rồi."
Cửa xe lập tức bị mở ra.
Hạng Chí Viễn từ trên xe đi xuống, một chiếc áo gió màu đen làm nổi bật lên thân hình gầy gò của anh, cũng tôn lên vẻ ngoài lạnh lùng, gương mặt diêm dúa lẳng lơ của anh chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Hạng Chí Viễn tiến lên phía trước vài bước, bỗng dưng dừng lại, lạnh lùng nói: "Tôi mặc như vậy được không?"
Nghe vậy, Cô Minh Thành hết hồn, suýt chút nữa ngã nhào. Cậu Hạng thế mà lại hỏi về trang phục của bản thân, là muốn để lại ấn tượng tốt cho con gái sao?
"Cậu chủ anh minh oai phong, đẹp trai dữ dằn!" Cô Minh Thành hết sức nịnh nọt nói.
“...”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn anh ta.
Cô Minh Thành vội vàng sửa miệng: "Ý tôi là cô chủ nhỏ chắc chắn sẽ thích bộ quần áo cậu chủ đang mặc lúc này. Lúc trước, không phải cô chủ nhỏ rất thích cậu chủ sao?"
Còn ngồi trên người cậu Hạng.
Từ khi nào mà có cô gái nhỏ tuổi như thế ngồi lên đùi cậu Hạng thế.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó đi về phía tòa nhà, giọng của Cô Minh Thành vang lên đằng sau lưng anh: "À phải rồi, cậu chủ, cậu phải giữ nụ cười trên môi đấy, đừng có nghiêm mặt, trẻ con không thích người lớn nghiêm mặt đâu.”
“...”
Hạng Chí Viễn sải bước đi vào tòa nhà.
Chờ đến khi vào trong rồi, anh dừng bước, bàn tay thon dài khẽ sờ mặt mình, anh có nghiêm mặt sao?
Đầu ngón tay đặt lên khóe môi mình, Hạng Chí Viễn nâng khóe miệng lên, sau đó đi về phía lớp mầm non Mỹ Mỹ.
Bên ngoài lớp mầm non Mỹ Mỹ có một vài phụ huynh đang đón con của họ.
Lúc Hạng Chí Viễn xuất hiện, trong mắt cô giáo trẻ tuổi đầu tiền là hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó là hiện lên vẻ sợ hãi.
Hơi thở của người đàn ông này thật mạnh, cả người toát lên vẻ tàn bạo.
Cô giáo Mỹ Mỹ đi về phía anh, bất giác mang theo vài phần cung kính: "Thưa anh, anh có việc gì sao?"
"Tôi đến đón Hạng Diêu Linh."
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, đôi mắt đen láy nhìn cô ấy một cái.
Chỉ một cái liếc mắt mà thôi, nhưng không hiểu sao cô giáo Mỹ Mỹ cảm thấy chân mình lại mềm nhũn, có chút đứng không vững.
Chưa đợi cô ấy nói chuyện, Hạng Diêu Linh đang chơi đùa bên trong nghe thấy tiếng động thì lập tức nhào ra, vui mừng nhìn Hạng Chí Viễn: "Anh... Chú ơi!"
Cuối cùng cô bé cũng đổi cách xưng hôi.
Hạng Diêu Linh mặc đồng phục lớp mầm non, vẻ mặt hớn hở.
Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn cô bé, lồng ngực như bị thứ gì đó đâm mạnh vào.
Đây là con gái của anh.