Bắc Minh Chính ngạc nhiên trừng to mắt!
Lửa giận bỗng cháy bừng bừng!
Người phụ nữ này vừa đến, thằng hai liền đuổi ba già này đi?
Cắn chặt răng, ông cụ trừng mắt hung dữ nhìn Cố Tịch Dao!
Cả người Cố Tịch Dao run lên, cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội. Thật sự không biết đã làm gì đắc tội ông cụ rồi.
“Cố Tịch Dao, nộp hết sổ ghi chép mấy ngày nay của cô lên đây, hiện giờ tôi chính thức đuổi việc cô, ngày mai cô không cần đến làm thư ký cho thằng hai nữa!” Bắc Minh Chính nói vang từng chữ, dù sao Cố Tịch Dao là do ông mời tới.
Nếu thằng hai đã đuổi ông đi, vậy ông cũng đuổi con nhóc này đi! Hừ!
Cố Tịch Dao ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Quân, phát hiện mày anh nhíu chặt, không nói năng gì.
Trong lòng xẹt qua cảm giác lạnh lẽo không tê, cô cho rằng… ít nhất anh cũng giữ cô lại…
Đối mặt với yêu cầu của Bắc Minh Chính, cô căn bản không thể từ chối, cũng không có lập trường để nói không.
Chỉ đành gật đầu: “Vâng, giờ tôi đi lấy cho ông.”
Nói xong, cô lấy ra một quyển sổ ghi chép nhỏ trong túi, tay run run đưa cho Bắc Minh Chính.
Thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân liếc qua, quyển sổ ghi chép màu đen, không phải là quyển sổ cô ôm trên sofa, giấu giấu diếm diếm, lén lút viết gì đó sao?
Một dự cảm không lành xẹt qua, anh đi tới, giằng lấy quyển sổ trong tay ông cụ…
“Thằng hai, con quá đáng rồi…” Bắc Minh Chính tức giận trừng mắt, nhưng dù sao thằng hai cũng cao lớn, ông lại già rồi, đương nhiên không giằng lại được, đành bỏ đi.
Bắc Minh Quân lười để ý đến ba mình, ngón tay thon dài lật mở quyển sổ.
Đôi mắt lạnh lùng lướt qua từng trang giấy.
Sắc mặt cùng ngày càng trầm xuống!
Cố Tịch Dao đứng ở bên cạnh, trái tim run rẩy, mồ hôi ròng ròng.
Bụp~
Tiếng gập mạnh quyển sổ.
Khuôn mặt Bắc Minh Quân âm trầm, hờ hững nói: “Ba, xe của Hình Huy đã chờ ở dưới tầng.” Ý đuổi khách đã rất rõ ràng. Ngón tay anh giữ lấy quyển sổ, hoàn toàn không có ý đưa cho Bắc Minh Chính.
Ông cụ tức đến mức mặt lúc xanh lúc trắng.
Chỉ đành chống gậy rời đi, khi lướt qua Cố Tịch Dao, ông hung dữ trừng mắt nhìn cô: “Cô, ngày mai không cần đến Bắc Minh thị làm nữa! Tiền công của cô, tôi sẽ bảo trợ lý chuyển khoản cho cô!”
Cố Tịch Dao run sợ gật đầu: “Biết rồi ạ, ông cụ… Cảm ơn.”
Cuối cùng cô vẫn nói một tiếng cảm ơn, không ngờ ông cụ lại trả tự do cho cô!
Thế nhưng sự “tự do” này đến hơi đột ngột, đột ngột đến mức có chút không chân thật.
Đến nỗi cô không hề vui mừng như trong tưởng tượng.
“Không cần cảm ơn tôi, ngược lại tôi phải cảm ơn cô, làm loạn đến chướng khí mù mịt! Hừ!” Ném lại câu trách cứ lạnh lùng, ông cụ tức giận rời đi.
Lòng Cố Tịch Dao hơi ngổn ngang, trước kia không phải ông cụ Bắc Minh còn khen cô phá rối rất tốt sao?