Dường như thằng hai muốn ông ký vào hợp đồng bán nước vậy, khiến ông cảm thấy cực kỳ xoắn xuýt: “Hay là, con trai, vẫn nên chờ thằng cả về nước rồi nói…”
Bắc Minh Quân không vui, nhướn cao mày: “Ba ký trước đi! Chờ anh ấy về nước, tự con sẽ bảo anh ấy ký vào phần của anh ấy.”
Ông cụ vẫn nhíu mày, không hạ bút xuống.
Ôi, đều trách già rồi mờ mắt, lúc trước ông lại thề thốt nhất định có thể thắng thằng hai, kết quả thì sao?
Cái gai Tô Ánh Uyển thì nhổ được rồi, nhưng cổ phần của thằng cả cũng bồi theo.
Thật sự là thành cũng nhờ Cố Tịch Dao, bại cũng tại Cố Tịch Dao!
Nhìn chằm chằm hợp đồng, ông cụ cắn chặt răng, lấy hết dũng cảm, ký lên dòng chữ rắn rỏi – tên mình!
Về sau, ông chỉ có thể dùng cách khác để bồi thường cho cả nhà thằng cả thôi.
Bắc Minh Quân hài lòng, thu lại phần hợp đồng chuyển nhượng.
Xoay người, đặt vào trong tủ bảo hiểm cỡ lớn trong góc tường, khóa lại.
Ông cụ liếc thằng hai, không cam tâm nói một câu: “Thằng hai, nếu con đến con bé Cố Tịch Dao cũng chịu lên giường, vậy Bùi Huyền Kim cũng…”
Ai ngờ, đôi mắt đen láy của Bắc Minh Quân lạnh lùng nhìn qua.
“Con và Sunny chia tay rồi, đây không phải là chuyện ba muốn sao? Vì thế, đừng được nước mà làm tới!”
Ông cụ bĩu môi, đúng vậy, ông luôn không đồng ý thằng hai và cái người phụ nữ họ Tô kia qua lại với nhau!
Thế nhưng thằng hai lại có ý làm trái ý ông, ông càng không đồng ý, thằng hai lại càng vơ vào!
Quả thật làm ông tức đến mức bạc cả đầu!
Tiếc là đấu 10 năm với thằng hai, vẫn không bằng con bé Cố Tịch Dao đấu 10 ngày!
Ôi…
Ông cụ không thể không thở dài, quả nhiên phụ nữ là mầm tai họa.
“Vậy về sau, con muốn tiếp tục với Cố Tịch Dao sao?” Ông cụ nhướn cao mày, biểu cảm cũng không vui.
Mắt Bắc Minh Quân khẽ động, không đợi anh trả lời, bỗng nhiên…
Cốc cốc cốc! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ba tiếng gõ cửa.
Không cần đoán, cách gõ cửa với tiết tấu y như máy móc, lại mang chút rụt rè này, tuyệt đối chỉ có người phụ nữ Cố Tịch Dao kia mới làm ra được.
Ánh mắt Bắc Minh Quân bất giác dịu lại, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Cố Tịch Dao nghe tiếng đáp mà đi vào…
Khi cô vừa vào cửa liền thấy ông cụ Bắc Minh đang nhíu mày, khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, cô liền ngây người.
Trái tim nhỏ bất an, đập mạnh.
Từ sau khi ân ái với Bắc Minh Quân, dường như có tật giật mình, cô bất giác mím môi, cung kính chào hỏi ông cụ: “Ông cụ Bắc Minh, chào ông.”
“Hừ!” Ông cụ bất mãn tức giận, hừ một tiếng, không nhìn thằng vào cô.
Bắc Minh Quân ngước mắt, không nói tiếng nào, trái lại, nói với ông cụ: “Ở đây không có chuyện của ba nữa, ba có thể về rồi.”