Giờ sao lại trách cô làm loạn đến chướng khí mù mịt rồi?
Sau khi ông cụ rời đi, trong phòng làm việc yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.
Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy đôi mắt lạnh của Bắc Minh Quân, đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống cô…
Bộp~
Tiếng quyển sổ đập mạnh lên bàn làm việc.
Cố Tịch Dao sợ đến mức cả người run lên.
Khuôn mặt kia của Bắc Minh Quân âm trầm đến đáng sợ! Hơn nữa còn từng bước ép sát cô: “Cố Tịch Dao, cô giải thích thế nào vể quyển sổ ghi chép này?”
Cô sởn tóc gáy lùi lại: “Cái đó… quyển sổ này có gì để giải thích chứ? Chỉ là một quyển sổ ghi chép bình thường thôi…”
Dáng người cao lớn của anh ép cô lùi đến cửa, bàn tay to thuận thế nhấc cô lên: “Quyển sổ ghi chép bình thường?”
“Ừ ừ, chính là…” Cô vội vàng gật đầu liên tục, ý lạnh trong mắt anh đâm lên từng tấc da thịt cô, lạnh buốt.
“Cái gì gọi là cơ mặt Bắc Minh Quân chắc chắn bị tê liệt, nhân cách chắc chắn là thấp kém?” Anh nghiến chặt răng, đọc lại những gì mình thấy trên quyển sổ ghi chép, vẻ bình tĩnh trước giờ trên khuôn mặt đẹp trai nứt ra từng chút một!
“Á…” Cô rụt cổ lại, thật sự sợ tên này tức giận sẽ đập cô một phát.
“Cấp dưới sốt cao còn ép phải viết báo cáo, Bắc Minh Quân hà khắc đến mức biến thái, hử?” Ánh mắt của anh lại càng lạnh hơn nữa.
“Ư…” Khí thế của cô lại càng kém đi.
“Còn nữa, Bắc Minh Quân khinh nhờn cấp dưới nữ trong nhà vệ sinh, quả thật là cực kỳ bi thảm?” Anh cứ một lát lại đọc lại dòng chữ khiến người khác tức giận trên quyển sổ kia, thật sự hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mặt!
“A…” Chân của cô bắt đầu mềm đi, được rồi, cô thừa nhận, thật ra quyển số kia là quyển sổ ghi “tội” của Bắc Minh Quân.
Chớp mắt, anh bỗng ném mạnh cô lên sofa…
Cố Hạnh Nguyện bị ném đến mức đầu quay mòng mòng.
Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, vậy mà lại thấy anh đang cởi thắt lưng: “Anh anh anh muốn làm gì…”
Ánh mắt âm lạnh của anh liếc nhìn người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch trên sofa, cực kỳ tức giận, nhanh chóng cởi thắt lưng ra…
“Người phụ nữ đáng chết, cô lại dám nói đây chỉ là một quyển sổ bình thường?”
Lời vừa dứt, anh liền nhào tới…
“Này này, Bắc Minh Quân… Trong quyển sổ đó đều là sự thật có được không… A, anh làm gì thế…”
Anh không để ý đến sự vùng vẫy của cô, ngón tay ngang ngược cởi bỏ quần áo của cô.
“Sự thật? ĐM cái gì gọi là Bắc Minh Quân đi đái mất 1 phút, bắn xa nhất khoảng 2m, ngắn nhất chắc là ướt giày mình, phán đoán bước đầu là sau 30 năm có thể sẽ bị viêm tuyến tiền liệt?”
Khi anh thấy dòng này, quả thật tức điên lên, người phụ nữ này thật sự là kỳ lạ!
Việc không kể to nhỏ, đến loại chuyện tế nhị như này mà cô cũng dám viết vào.