Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 207




“…” Cố Tịch Dao nghẹn lời.

Năm ấy Dương Dương vốn dĩ là đứa con mà cô lén giữ lại, ngoài ra nó vẫn còn một người anh song sinh khác nữa, nên nếu Dương Dương xuất hiện trước mặt mọi người thì sợ rằng sẽ mang đến phiền phức không nhỏ.

Suy nghĩ một chút, Cố Tịch Dao liền nghiêm túc gật đầu.

Sau đó cô tươi cười, xin lỗi chủ nhiệm lớp: “Xin lỗi thầy Trương, bởi vì người nhà chúng tôi đều không thích khoa trương cho nên tôi nghĩ là Dương Dương không nên tham gia cuộc thi bé khỏe bé ngoan.”

Thầy Trương cảm thấy bất ngờ: “Thế nhưng chị Cố này, đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu Cố Dương Dương được chọn thì việc đó sẽ hỗ trợ rất nhiều cho tương lai của bé…”

“Thực sự xin lỗi, thầy Trương, tôi rất biết ơn sự tin tưỡng và bồi dưỡng của thầy đối với Dương Dương, nhưng phụ huynh chúng tôi chỉ cần con trẻ khỏe mạnh vui vẻ lớn lên là đã mãn nguyện rồi, danh dự hay vinh quang gì đó, chúng tôi không coi trọng. Cho nên chuyện này coi như bỏ qua đi, xin lỗi thầy Trương, sợ là đã phụ lòng tốt của thầy rồi…”

“Nhưng trên đời này làm gì có cha mẹ nào không mong con mình thành tài chứ! Chị thật sự không suy nghĩ thêm sao?”

“Không, thật sự không cân nhắc nữa. Cảm ơn thầy Trương.”

“Ừ… Tiếc quá… Em Cố Dương Dương giỏi như thế…”

Trình Trình đứng ở một bên, nín thinh không nói gì.

Biểu cảm vừa rồi của mẹ, cậu đều quan sát rất tỉ mỉ.

Giống như lời thầy Trương nói, ba mẹ đều hy vọng con mình thành tài, cậu tin mẹ cũng như vậy.

Nếu đã như vậy, vậy vì sao mẹ còn từ bỏ bình xét top 10 học sinh tiêu biểu chứ?

Xem ra, dường như không đơn giản nha…

Thăm con xong, Cố Tịch Dao mới yên tâm.

Một đường đi không ngừng nghỉ đến tòa nhà Bắc Minh thị.

Dù sao hôm nay trước khi trời tối, sự an toàn của mẹ vẫn nằm trong tay Bắc Minh Quân.

Không ngờ rằng, vừa bước vào thang máy, khuôn mặt trắng phấn nghìn năm của Linda liền lọt vào tầm mắt!

“Cố Tịch Dao!” Khuôn mặt Linda tái xanh, quay lại, ném đơn từ chức vào mặt Cố Tịch Dao: “Tôi biết ngay cô đang chơi tôi!”

Sau đó, giậm đôi cao gót mười phân, tức giận đùng đùng rời đi!

Tờ đơn từ chức kia bay trong không trung, cuối cùng rơi vào trong tay Cố Tịch Dao.

Haizz…

Cô khẽ thở dài, sớm biết thế, tối qua không nên từ chức trước toàn dân thiên hạ, quả nhiện hôm nay thật sự trở thành một trò cười!

Cắn chặt răng, ưỡn thẳng lưng, cô chọn trở thành một con đà điểu vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi về phía phòng làm việc của Bắc Minh Quân…

Trong phòng làm việc.

“Khốn nạn! Đến ông đây con cũng không tin?” Tiếng gầm đầy giận dữ của Bắc Minh Chính giống như tiếng chuông lớn, tiếng gậy gõ xuống sàn nhà vang lên cộc cộc.

Bắc Minh Thiên vẫn cứ nhướn mày kiếm, dường như không hề thấy chút phiền nào trước sự tức giận của ba mình, khuôn mặt đẹp trai vẫn không có biểu cảm gì như trước.

“Con chỉ làm theo trình tự, ba ký tên thôi, rất đơn giản.”

Bắc Minh Chính nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trước mắt, đôi mày hoa râm nhíu chặt lại.