Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm miếng bít tết trong dĩa, rồi liếc nhìn Bắc Minh Quân đang dựa vào quầy bar uống rượu một mình, trong lòng bỗng nặng trĩu.
Bạch Điệp Quý cầm một ly rượu ngồi xuống sofa cạnh Cố Tịch Dao. Đôi mắt hẹp dài liếc nhìn Bắc Minh Quân ngồi gần đó, rồi nở nụ cười với cô: “Chào người đẹp, lần đầu tiên gặp cô, cô là gì với Bắc Minh Quân thế?”
Cố Tịch Dao ngước mắt nhìn anh ta, rồi cúi đầu thản nhiên cho một miếng bít tết vào miệng, nhấp một hớp rượu vang, ừm… bít tết kết hợp với rượu vang thật sự rất ngon.
Cô chậm rãi nuốt bít tết xuống, rồi mới trả lời qua loa một câu: “Tôi là thư ký.”
“Ồ!” Mắt Bạch Điệp Quý sáng lên: “Chẳng lẽ cô là thư ký Tịch Dao ngay thẳng mà Sở Dung Triết từng nhắc đến à?”
Câu “Tịch Dao” của anh ta đã thu hút ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Quân.
“Ừm.” Cố Tịch Dao nhướng mày, trả lời ngắn gọn rồi ăn bít tết tiếp.
“Chậc chậc, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, Tịch Dao, cô thật lợi hại…” Bạch Điệp Quý nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Chẳng trách Bắc Minh Quân vì cô mà không cần chị dâu…”
“Bạch Điệp Quý!”
Bắc Minh Quân lạnh lùng ngắt lời Bạch Điệp Quý.
Giọng nói lạnh lẽo như mũi tên xuyên qua không khí, lao thẳng đến đây, hận không thể bắn xuyên qua miệng rộng Bạch Điệp Quý.
Cố Tịch Dao không biết dây cung nào dưới đáy lòng mình bị kéo căng, trong thoáng chốc cơn đau đã lan rộng đáy lòng.
Cô liên tục cầm nĩa cho miếng bít tết vào miệng, rồi nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi nuốt xuống bụng.
Giống như việc ăn có thể giúp cô bình ổn lại một số cảm xúc bị mất khống chế.
Sau đó, cô lại cầm ly rượu lên, uống một hớp.
Chất lỏng lạnh lẽo, lướt qua cổ họng cô, tiến vào cơ thể cô…
Ừm, quả nhiên rất thoải mái.
Lúc này cô mới nở nụ cười: “Ha ha, Bắc Minh Quân của các anh không phải vì tôi mà không cần Bùi Huyền Kim đâu…”
Bạch Điệp Quý nhướng mày, nở nụ cười xấu xa: “Ồ, vậy cậu ta lợi dụng cô để đẩy cô ta đi à? Chậc chậc, đúng là không có tình người mà, Bắc Minh Quân, sao cậu nỡ đẩy một cô gái đáng yêu như Tịch Dao ra làm bia đỡ đạn cho cậu chứ?”
Nói xong, anh còn nhìn Bắc Minh Quân với ánh mắt sâu xa.
Cố Tịch Dao không nghe ra ý tứ trong lời nói anh ta, lại ăn bít tết uống rượu vang.
Cô vừa bĩu môi, vừa vội vàng gật đầu phụ họa cho lời nói Bạch Điệp Quý, miệng nói không rõ lắm: “Đúng thế, anh ta không có tình người…”
Cố Tịch Dao nói xong lại uống mấy ngụm rượu lớn.
Bạch Điệp Quý liếc nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của cô, cười đến vô tâm.
Đôi mắt đen trong sáng của cô bắt đầu không có tiêu cự, khẽ chớp lông mi dài cong vút, phát ra ánh sáng mờ ảo… sạch sẽ đến mức có thể nhìn thấy đáy.
Không hiểu sao, khi anh nhìn vào đôi mắt này lại thất thần mấy giây.